Sau khi thành hôn, A Lạc mới thật sự cảm nhận được cuộc sống của một người mù là như thế nào.
Thật ra trước đó, cảm thụ của nàng đối với một người mù như Văn Nhân Cẩn cũng không quá sâu sắc, thậm chí nếu không phải hắn nhiều lần nhắc tới, nàng có thể sẽ xem nhẹ chuyện hắn không nhìn thấy.
Bởi bất luận lúc nào, Văn Nhân Cẩn đều biểu hiện ra quá mức thong dong, hắn có thể đi lại, hoạt động giống như một người bình thường, không vì khiếm khuyết mà bất an bất lực, một đôi mắt thanh minh trong suốt, nhìn không ra nửa điểm không trọn vẹn nào.
Nhưng khi chân chính trở thành thê tử của hắn, tham dự vào cuộc sống hàng ngày của hắn, A Lạc mới phát hiện, hắn xác thực bất đồng với người thường, hắn nói cần người khác nhân nhượng cũng không phải là tự khiêm tốn.
Điều A Lạc phát giác ra đầu tiên, là quy luật gần như rập khuôn của mỗi người trong phủ.
Nàng phát hiện đồ vật Hầu phủ này đặt, luôn có vị trí cố định của nó. Nàng uống một chén trà, tiện tay đặt chén ở chỗ nào đó, một lát sau sẽ bị hạ nhân thỏa đáng đặt lại bên cạnh ấm trà.
Nàng hái về mấy cành hoa từ trong hoa viên, cắm bình đặt ở đầu giường mình, kết quả quay đầu lại nhìn, bình hoa kia lại trở về bàn trà bên cửa sổ ban đầu.
Cảm thấy cửa sổ ánh sáng tốt, hứng khởi cầm một quyển sách, mang theo một cái nhuyễn tháp nghiêng người nằm trên đó xem, đọc sách mệt mỏi liền ném ở bên giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-thuc-su-thich-nam-phu-kia/583971/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.