Sau khi điểm danh xong, Hứa Lan Chu đi vào nhà vệ sinh chung để rửa mặt. Đứng trước tấm gương nhìn bản thân mình, hắn thấy hai mắt mình sưng húp.
Ba ngày nay hắn vẫn luôn luôn tìm cách chạy trốn. Tỉ lệ sống sót của hắn và bọn trẻ đang dần dần giảm xuống một cách đáng kể. Hứa Lan Chu nhìn xuống cánh tay trái, hắn nghiến răng tặc lưỡi một tiếng. Nhờ cú nhảy từ tầng hai xuống đó của mình, hắn đã phải gánh chịu hậu quả nặng nề từ việc ấy. Ba cái xương sườn và một cánh tay trái, xương thì bị nứt còn tay thì bị gãy, Hứa Lan Chu thở dài, nhưng nghĩ lại nhờ vậy mà Thương Trình mới được an toàn, hăn lại cảm thấy rất đáng.
Chỉ là nếu đợi đến khi vết thương lành hẳn, thì ít nhất cũng phải đợi 6 tháng thì mới có thể tiếp tục hành động theo kế hoạch. Trì hoãn lại thời gian bỏ trốn chỉ khiến cái chết đến gần hắn hơn mà thôi.
Hắn không thể đợi được, bọn trẻ lại càng không.
Cho nên, để cho lũ trẻ không phải chết và để cho Thương Trình có thể sống tiếp, hắn sẽ thúc đẩy tiến độ của chuyện này.
Hứa Lan Chu lại cúi đầu xuống, dùng cánh tay còn lại mà hứng một chút nước lên để rửa mặt, khi mà hắn ngước lên lần nữa, bất chợt có một bóng hình của một đứa trẻ đang cúi gầm mặt mà úp mặt vào tường xuất hiện ở trong gương. Hứa Lan Chu giật mình mà xoay đầu lại, lại không thấy bất cứ ai. Trong lòng hắn hoang mang, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644895/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.