Thương Trình thấy hai người nói chuyện rôm rã, y cũng không muốn cắt ngang, nên chỉ im lặng ngắm nhìn.
Ánh sáng của đèn chiếu lên sườn mặt tinh xảo của thiếu niên, nét non trẻ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy cơ hồ biến mất, chỉ còn lại vẻ đẹp kinh động lòng người.
Thương Trình không kìm nén nổi nhịp tim dồn dập, y ngẩng đầu nhìn người nợ rất lâu.
Bên ngoài tỏ ra lạnh lùng bình thản, bên trong lại không ngừng mạnh mẽ gọi tên người này.
Y làm sao vậy? Liệu có phải đã trúng tà rồi không?
Nhìn từng cử chỉ, hành động của người nọ, bất giác đều khiến tim y đập mạnh. Ngay cả khi bị bác cả đẩy vào nơi này, y cũng không điên cuồng đến thế. Vậy mà nhìn xem, mỗi khi thấy người nọ cười lên một chút, bờ mi khẽ lung lay một chút, trái tim của y sẽ điên cuồng nhảy lên, linh hồn y cũng vậy, mạnh mẽ run rẩy, kích thích đến từng tế bào. Y có thế kìm chế, nhưng chăng biết sẽ kìm chế được trong bao lâu nữa. (1
Thật muốn...khảm thiếu niên ấy vào sâu trong linh hồn mình, để cậu ấy chỉ nhìn mỗi mình mình.
Đáy mắt Thương Trình bất giác lộ ra tia hung quang, hiển nhiên những điều mà y nghĩ đều chính là chuyện mà y muốn làm thật. Thương Trình giống hắn, đều là những kẻ điên có tính chiếm hữu cực kì cao. Nếu để y đứng cùng bọn nhóc loi choi ở nơi này thì quả thực không cùng đẳng cấp. Bởi vì, Thương Trình không giống với những đứa trẻ khác. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644886/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.