Hứa Lan Chu nhìn Thính Hạc Ninh mỉm cười.
Khí tức này, không thể nhầm lẫn được.
Chính là cậu ấy rồi.
Thương Trình thấy hắn cứ nhìn sang chỗ của Thính Hạc Ninh rồi mỉm cười mãi, trong lòng y thấy khó chịu.
Y hơi nhướn người lên, che mất tầm nhìn của người nọ, để cho người nọ chỉ có thể nhìn mỗi mình mình.
"Cậu nhìn cậu ta làm gì?" Thương Trình lạnh nhạt hỏi.
Hứa Lan Chu nghe Thương Trình hỏi thì ngay lập tức dời mắt, hắn tiếp tục cắt miếng thịt đang cắt dở trên dĩa, điềm nhiên trả lời y. "Chỉ là bắt gặp một người bạn đã lâu không gặp thôi."
Khuôn mặt lạnh băng của Thương Trình hơi cau lại, y khó chịu lên tiếng.
"Bạn của cậu sao?" Cậu ta? Thính Hạc Ninh sao? Cậu ta quen với Thẩm Tri Thời à? Sao y lại không biết?
"Có vấn đề gì à?" Hứa Lan Chu hơi cau mày lại. Hắn cảm thấy y có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì hắn không rõ.
Hình như y đang tức giận thì phải, nhưng mà hắn đã làm gì đâu, khi không sao lại đột nhiên tức giận rồi?
"Không cho phép nhìn cậu ta." Thương Trình nhìn hắn, nói bằng chất giọng ra lệnh.
Thần kinh à?
"Sao lại không được nhìn cậu ấy?" Hứa Lan Chu khó hiểu hỏi.
Đột nhiên lên cơn gì vậy? Khi không lại tự nhiên tức giận, ta cũng đâu có làm gì??
Thương Trình nhìn hắn, y hờn dỗi mím môi, cái đôi mắt xanh màu đó lấp lánh lay động, làm trái tim của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644885/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.