"Chưa ngủ à? Sao còn ra đây?"
Vì tâm trạng đang thoải mái nên Hứa Lan Chu đã cười tươi chào hỏi En. Bình thường hắn luôn luôn giữ thái độ lạnh nhạt,chỉ khi bị y chọc ghẹo mới để lộ một chút cảm xúc hiếm thoi,nay hắn đã cười tươi mà chào hỏi y,vậy mà y lại không cách nào vui cho được.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn lao xuống biển,y như muốn phát điên. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy y khiến y không thể giãy giụa,nỗi tuyệt vọng lấp đầy khi tận mắt chứng kiến người mình yêu nhất dần mất tâm dưới đáy biển. Trái tim y giống như bị xé rách,đau đến không thở nỗi. Thống khổ là như vậy,tuyệt vọng như vậy. Vậy mà cái con người tuyệt tình này lại có thể cười tươi khi nhìn thấy y,đúng là đáng hận mà!
Nhận thấy Ên có điểm kì lạ,trong lòng Hứa Lan Chu có chút bất an.
En cuối gầm mặt đi đến,ôm chặt lấy hắn vào lòng. Hứa Lan Chu đẩy khuôn mặt dính đầy nước biển qua cổ của
En,hắn nói bằng khẩu hình miệng với đám người Maricus.
'Y thấy hết rồi hả?'
Cả đám người đồng nhất gật đầu.
Hứa Lan Chu: "..."
Chết rồi! Kì này chết chắc rồi!
Hứa Lan Chu vẫn giữ niềm hi vọng nhỏ nhoi mà hỏi lại lần nữa bằng khẩu hình miệng.
'Thấy hết luôn?'
Telliben nhiệt tình đáp lại hắn:
'Thấy hết'.
Hứa Lan Chu mặt mày xanh ngắc. Hắn lại nhìn qua 1314,thấy con mèo cũng bắt chước bọn họ mà dùng khẩu hình miệng nói với hắn.
('Ký chủ ơi,En hắc hóa rồi!'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644866/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.