Chương trước
Chương sau
Hứa Lan Chu kinh tởm đến tột độ.

Bảo sao mà Giáp Ni Vĩ Na Dĩ Hoàng lại muốn giết Lam Sắc Ngân. Thì ra gã đã có ý tứ muốn hồi sinh cho tên cặn bã Quân Mặc Hàn kia.

Hứa Lan Chu nhăn mặt,cũng may mà Lý Thừa Viêm đã giết gã,chứ để một tên biến thái sống sờ sờ ra đó hắn quả thật sống không yên.

Đụng phải một tên biến thái đã đành đi hai tên biến thái thì chính là xui xẻo! May mà cả hai đều chết dưới tay phản diện đại nhân,các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.

Vừa qua được một chuyện,lại một chuyện khác kiếm tới.

Hứa Lan Chu: ".." Con mẹ nó! Các ngươi có để cho ông yên một lúc được không hả?

Nhìn một đống tấu chương trên bàn, Hứa Lan Chu có chút suy sụp. Mới ba tháng mà tại sao lại nhiều thế? Hứa Lan Chu nhìn sang Lưu Công Công.

Ngươi thành thật đi,có phải ngươi bỏ giấy giả vào không?

Nếu Lưu Công Công mà đọc được, chắc chắn ông sẽ hoảng sợ đến cắn lưỡi.

Nhìn bộ dạng uề oải của Quân Bất Nghi, Lý Thừa Viêm đưa tay lên miệng,thầm cười trộm. Bảo Bảo thật đáng yêu.

"Người không cần lo lắng,thần sẽ thức cùng người."

Xúc động quá nhỉ? Nhưng mà ta muốn ngủ! Hứa Lan Chu liếc xéo y.

Dù đau lòng lắm,nhưng Hứa Lan Chu vẫn cắn răng duyệt xong mớ tấu chương. Nhờ có sự trợ giúp từ Lý Thừa Viêm, đến tận hai giờ sáng hắn mới duyệt xong.

Hứa Lan Chu thở dài nằm sấp trên giường, hắn uể oải thở dài thườn thượt. Mới trở về thôi mà đã duyệt cả mớ tấu chương,không biết về sau cuộc sống của hắn sẽ thành ra như thế nào.

Lý Thừa Viêm không nghe thấy cũng biết Quân Bất Nghi đang nghĩ gì, nhìn khuôn mặt tinh xảo tràn đầy suy tư ấy thì có lẽ Bảo Bảo nhà hắn đang hoài nghi nhân sinh.

Lý Thừa Viêm cười đến híp cả mắt,y đi đến, ngồi bên giường rồi lại dịu dàng hỏi: "Bảo Bảo đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

"Ta đang nghĩ ngày mai ăn gì." Hứa Lan Chu nghiêm túc nhìn y.

Lý Thừa Viêm nghe xong miệng không nhịn được cười,y che mắt,cười đến ôm bụng.

Bảo Bảo nhà y không những đáng yêu mà còn dễ thương kinh khủng,trái tim y như muốn tan chảy rồi!

Lý Thừa Viêm nằm xuống,kéo thân hình mảnh khảnh của Quân Bất Nghi vào lòng mình: "Người nên đi ngủ rồi.

Thức khuya không tốt cho sức khỏe."

Hứa Lan Chu nằm trong lòng y nhăn mặt. Mi biết rõ vậy thì tại sao lúc nãy không phê tấu chương phụ ta đi? Hứa Lan Chu mở to mắt nhìn Lý Thừa Viêm.

Cảm thấy được hơi thở của Lý Thừa Viêm dần bình ổn, chỉ chốc lát đã chìm sâu vào giấc ngủ. Hứa Lan Chu cũng cạn lời với y.

Ôm lấy lòng ngực nở nan của Lý Thừa Viêm, Hứa Lan Chu không ngừng thở dài,biết không trụ được mà vẫn cố.

Ngươi đúng thật là cứng đầu.

Hứa Lan Chu ôm lấy y,dần dần cũng chìm vào giấc ngủ. Khi mà hắn chìm vào giấc ngủ sâu,cũng chính là lúc mà

Lý Thừa Viêm mở mắt.

Nhìn người đang yên ổn nằm trong lòng ngực mình,Lý Thừa Viêm cười thỏa mãn. Y cuối xuống,dịu dàng như nước mà hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Quân Bất Nghi.

"Ngủ ngon, Bảo Bảo."

Đại Chu kết thúc đời thứ 7.

Chiếu viết.

Hoàng Đế đời thứ 7, cả đời không lập hậu.

Thân cận chỉ có một vị tướng quân duy nhất.



Một đời không có con nối dỗi.

Khắc!

•••

Lại vài năm qua đi,Hứa Lan Chu chán chường liền chuyền ngôi cho Quân Nhất Tào,song hắn còn muốn cùng Lý

Thừa Viêm xuất cung du ngoạn tứ phương.

Lam Sắc Ngân đầu tiên là không thể chấp nhận được.

Khi bà nhận được tin Quân Bất Nghi muốn chuyền ngôi cho Quân Nhất Tào. Bà đã lập tức đi tới Kính Vân Điện, muốn tìm Quân Bất Nghi hỏi cho ra lẽ.

Nhưng khi Lam Sắc Ngân đứng từ xa nhìn tới,cảm xúc trong mắt của bà lại hơi động.

Bà thấy Quân Bất Nghi cùng Lý Thừa Viêm đang ngồi cạnh ao sen uống rựu, cả hai cười nói rất vui vẻ,gió thổi nhẹ nhàng, mái tóc của Quân Bất Nghi bay phấp phới, phiêu đãng theo làn gió.

Tim Lam Sắc Ngân như chật lại một nhịp,bà như nhìn thấy cảnh bà cùng Ngu Tử Vân năm đó ngồi bên hồ nước,người hát người đàn.

Xung quanh là thị vệ đứng tứ phía,vậy mà vẫn không ảnh hưởng đến cảnh đẹp phía xa. Nhìn nụ cười rạng rỡ của

Quân Bất Nghi,bà như hạ quyết tâm cho việc gì đó.

Lam Sắc Ngân phất tay áo xoay người đi. Bà quay đi,không nghoảnh đầu nhìn lại.

Nếu đó là người ngươi lựa chọn ,thì hãy làm theo ý mình đi.

Lam Sắc Ngân rời đi để lại bóng hình đơn bạc.

( Hoàn chính văn vị diện 2)

"Chốc lát,chúng ta chuẩn bị hành lý,tối nay liền đi,ngươi thấy thế nào?" Hứa Lan Chu nghiêng đầu vui vẻ hỏi y.

Lý Thừa Viêm khoanh tay,nhăn mày: "Tại sao không đợi đến sáng rồi hằng đi?" Đi đêm thường rất nguy hiểm, sao

Bảo Bảo nhà y cứ thích làm mấy chuyện dị dị không nhỉ?

"Ngươi không biết,ta nghe bách tính đồn thổi,dạo đây có một con ma nữ tóc dài,mặc đồ tân nương hay đi khắp nơi trong trấn ,ta cũng muốn xem thử coi con ma đó có hình dạng như nào." Hứa Lan Chu cười nguy hiểm.

Thế giới này không có linh dị vậy mà lại xuất hiện ma quỷ. Điều này làm Hứa Lan Chu rất nghi ngờ.

20 mảnh tàn hồn trong người F307 ( Lục Vân Nhi) đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ,hắn còn chưa kịp lấy mà nó lại tự nhiên biến mất,song lại xuất hiện vụ việc ma quái này. Hứa Lan Chu rất nghi ngờ, không biết là tên nào đang ở trò ở đây.

Liệu....chỉ có hai linh hồn xuyên vào các thế giới thôi sao? Hứa Lan Chu suy tư.

"Người thật sự tin rằng có ma quỷ ư?" Lý Thừa Viêm áp sát mặt mình vào mặt Quân Bất Nghi,y cười mê hoặc nhìn người thương mình.

Hứa Lan Chu không ngần ngại mà hôn chụt vào môi y một cái, hắn cười tươi rói để lộ hai cái má lún đồng tiền: "Tin nên mới đi. Tối nay dù thế nào ngươi cũng phải đi cùng ta a."

Lý Thừa Viêm dùng lưỡi liếm môi mình một cái rồi say đắm nhìn Quân Bất Nghi mà gật đầu: "Được."

Tối hôm đó....

Hứa Lan Chu cùng Lý Thừa Viêm núp trên nốc nhà của người ta mà chờ đợi.

Nghe bảo,con ma đó thường xuất hiện ở đây. Chính vì vậy mà Hứa Lan Chu đã rất nhanh chóng kéo theo Lý Thừa Viêm mà canh nó đến.

Hai người núp trên nốc cả buổi,cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xích sắc bị kéo len ken trên mặt đường.

Tới rồi! Tới rồi! Còn linh hơn tào tháo,chưa nhắc đã tới! Cho một điểm.

Hứa Lan Chu đưa tay thủ,hắn gõ nhẹ trong không khí,Huyết Trường Dạ liền xuất hiện trên tay. Lý Thừa Viêm nhìn thấy cũng không nói gì mà tiếp tục quan sát cái bóng đỏ ngầu đang bước tới.

Hứa Lan Chu vẫn rất bình tĩnh nhưng Lý Thừa Viêm đã toát hết cả mồ hôi.

Bách tính đồn thổi,tưởng đâu là vô căn cứ, nào ngờ khi thấy rồi,đến cả Lý Thừa Viêm cũng phải toát mồ hôi hột.



"Là oán linh."

Hay rồi ,tưởng đâu ma thường,đùng phát chơi thẳng một con oán linh to chà bá luôn.

"Tân nương áo đỏ..... hai mắt không chòng.... bàn tay lạnh toát.....hai chân đứt lìa......"

"Tân nương áo đỏ......chồng bỏ người hờn..... ruột gan mất hế t........chỉ còn mảnh xương......"

Từng câu hát rùng rợn vang đi vang lại trong không gian trống vắng yên tĩnh này càng làm cho nỗi sợ hãi của con người nhân đôi.

Người sợ là người bình thường, người không sợ mới là bất bình thường!

Hứa Lan Chu chăm chú nhìn tân nương không chân bay qua bay lại như tìm kiếm thứ gì đó, theo hệ thống tra quét,quả thật 20 mảnh tàn hồn thật sự đang ẩn trên người ả ta.

Canh đúng thời cơ, Hứa Lan Chu cầm Huyết Trường Dạ xuống, một nhát chém đôi oán linh không chút cảnh giác.

Oán linh không chết,chỉ là thân trên thân dưới bị đứt lìa.

Á ta đau đớn cầu xin Hứa Lan Chu tha mạng cho ả. Nhưng Hứa Lan Chu chỉ dùng tin thần lực hút 20 mảnh tàn

hon ra roi dung lang lang nhin a.

Nhìn những linh hồn đã đói lâu ngày đang nhai ngồn ngộn linh hồn ả ta, Hứa Lan Chu vẫn rất bình tĩnh.

Hắn ngồi chồm hồm,gõ gõ mặt đất vài cái, những linh hồn đang ăn ngon lành kia lập tức quay trở về.

Tân nương áo đỏ như được giải thoát,vừa nối lại thân,ả ta liền muốn trốn nhưng ả lại không nhanh tay lẹ mắt bằng

Hứa Lan Chu.

Hứa Lan Chu không luyến tiếc,hắn nắm lấy Huyết Trường Dạ ghim vào cọng dây xích mà kìm dưới đất.

Lý Thừa Viêm cũng từ trên mái nhà phi xuống. Cần trọng quan sát oán linh đang sợ hãi tột độ này.

"Ngươi có phải không đến từ thế giới này không?" Hứa Lan Chu rất bình tĩnh hỏi.

Tân nương áo đỏ có chút không hiểu,thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng ta, Hứa Lan Chu sửa lời: "Ngươi đến từ nơi khác sao?"

Tân nương áo đỏ lắc đầu.

Không phải sao? Vậy tại sao mảnh tàn hồn lại ở trên người ngươi? Kỳ lạ.

"Vậy ngươi ở đây làm gì?"

Tân nương áo đỏ lập tức trả lời: "Tiểu nữ đến chỉ để lấy lại đồ thôi ạ,đại nhân xin ngài tha mạng. Chân tiểu nữ bị người ta chặt đứt, hai mắt cũng bị móc đi. Tiểu nữ chỉ muốn lấy lại cơ thể của tiểu nữ rồi đi đầu thai,nhưng vì chân và mắt vẫn còn ở dương giới, tiểu nữ không thể đi xuống âm giới được. Không thể xuống Diêm La Điện,tiểu nữ thật sự không thể đầu thai."

Lý Thừa Viêm nghe rất chăm chú.

Hứa Lan Chu liền nhíu chặt mày,ánh mắt để lộ sự sắc bén khó tả.

"Ngươi chết được bao nhiêu ngày rồi?" Oán khí nặng như vậy,chắc hẳng cũng lâu đi?

"Bẩm đại nhân, tiểu nữ vừa chết được bảy ngày ạ."

7 ngày? Bảy ngày mà oán khí đã nặng như này rồi sao? Vậy nếu không kịp tìm thấy cơ thể đã bị mất. Linh hồn của nàng ta sẽ bị tan biến,vĩnh viễn không thể được siêu sinh.

Hứa Lan Chu thấy hơi tội nghiệp cho nàng,cũng không giữ nàng ở lại nữa,hắn rút kiếm, chúc nàng một câu may mắn rồi cùng Lý Thừa Viêm rời đi.

Tân nương áo đỏ ngơ ngác nhìn hai người bọn họ,dường như nàng có rất nhiều điều muốn nói với Hứa Lan Chu.

Rắng,tại sao vừa gặp liền chẻ đôi người ta ra làm hai vậy hả!?? (2

Nàng vẫn đứng đó,người thì đã đi mất dạng.

( Vị Diện 2 Hoàn)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.