Lý Thừa Viêm hỏi: "Bệ hạ, người có yêu ta không?"
Hứa Lan Chu liền trả lời: "Yêu."
"Người nói dối! Yêu ta thì tại sao không cho ta ở cùng? Bệ hạ lừa người!" Lý Thừa Viêm cắn môi khóc lã chã ướt cả cái bờ vai trang nhã của Hứa Lan Chu.
"Ngươi không sợ chết sao?"
Lý Thừa Viêm lắc đầu: "Ta không sợ chết,thứ ta sợ là người chết."
Hứa Lan Chu có chút suy tư. Thứ ngươi sợ cũng chính là thứ ta sợ.
Thứ ta sợ,chính là ngươi chết.
Hứa Lan Chu đột nhiên lại mỉm cười kiêu hãnh. Được rồi, lần này cũng lại là chính ngươi lựa chọn.
"Dọn đồ đến đây đi. Chúng ta sẽ ở thôn Sa Trì này mấy tuần.
Lý Thừa Viêm mở to mắt như không thể tin được, người thật sự là cho ta ở cùng rồi sao?
"Người chờ ta,ta liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc dọn tới!"
Hứa Lan Chu vuốt chốm râu lâu này chưa cạo của y mà mỉm cười dịu dàng.
"Được."
Sau ba tháng tự nhốt mình ở Sa Trì, bọn họ cuối cùng cũng được chuyển về hoàng cung.
Nói thật, Hứa Lan Chu thật sự thích phong cảnh yên tĩnh trầm lắng ở Sa Trì hơn hoàng cung lạnh lẽo kia.
Nhưng vì thân phận đặc biệt, hắn không thể không chuyển về hoàng thành.
Xe ngựa đi được nửa đường, Hứa Lan Chu đã mệt mỏi mà nằm rạp trên người Lý Thừa Viêm,hắn nheo mắt, lười biếng mà dũi người.
"Bao lâu nữa mới đến?" Lâu quá cái lưng của ta đã mỏi muốn nhừ rồi!
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644519/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.