Chương trước
Chương sau
Hứa Lan Chu hoảng loạn giấy giụa:

"Ngươi đợi một chút! Để ta...Aa...!!"

Còn chưa kịp dứt lời, Hứa Lan Chu đã hét lên một tiếng đầy đau đớn.

Lý Thừa Viêm chỉ vừa vào được một chút, Hứa Lan Chu đã đau đớn như xé da xé thịt,nước mắt cũng không tự chủ được mà chảy ra bên ngoài.

Cơ thể Hứa Lan Chu đồ đầy mồ hôi lạnh, ngay đến cả Lý Thừa Viêm cũng không biết rằng bản thân y làm sai ở điểm nào.

Nhưng khi y nhìn thấy một bộ đau đớn của Quân Bất Nghi,Lý Thừa Viêm vẫn là không kiềm được mà rút ra.

"Bảo Bảo đừng khóc,chúng ta không làm nữa."

Nghe Lý Thừa Viêm nói vậy, Hứa Lan Chu lại ngẩng đầu nhìn y bằng đôi mắt ngập nước. Song,hắn lại nhìn tới côn thịt đang chướng đến phát đau của Lý Thừa Viêm, Hứa Lan Chu chỉ có thể đau khổ mà lắc đầu.

Nếu mà không xả,mi chắc chẵn sẽ chết mất!

Hứa Lan Chu ôm lấy cổ của Lý Thừa Viêm, kéo y áp sát vào người mình, hắn nói khẽ: "Ta không sao....Chúng ta làm tiếp đi..."

Lý Thừa Viêm bị Quân Bất Nghi kéo xuống hơi bất ngờ, còn chưa kịp định thần thì lại nghe Quân Bất Nghi nói như vậy,y có chút sững sốt.

"Nhưng nếu ta lại tiến vào,người sẽ lại bị thương."

Hai đầu lông mày của y chau lại. Lý Thừa Viêm thật sự không nỡ,nhìn Quân Bất Nghi bị mình làm đến ứa nước mắt, trong lòng y đã không nhịn nỗi xúc cảm chua xót tột cùng.

Hứa Lan Chu nghe y nói như vậy,hắn bất lực dùng tay che mặt.

"Ngươi bị ngốc à? Chưa gì đã liền vào thì sao ta có thể không đau được chứ?"

Ngươi rốt cuộc có phải phản diện thật không hả? Đến làm tình cũng không biết thì làm ăn được gì!?

Nghĩ vậy, Hưa Lan Chu lại càng lo lẳng cho cái mồng của mình.

Bất giác Hứa Lan Chu đã toát mồ hôi lạnh. Hắn lén mở khóe tay, nhìn trộm xem Lý Thừa Viêm đang làm gì thì lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của y cũng đang nhìn mình. Hứa Lan Chu có chút chột dạ.

Lý Thừa Viêm lại trườn cẩm vào xương quai xanh của Quân Bất Nghi, không mạnh không nhẹ,y cắn lấy đoạn xương xinh đẹp của Quân Bất Nghi một cái.

Lý Thừa Viêm thở gấp,hơi thở y dần trở nên nặng nề.

"Ta nên làm thế nào với người đây,Bất Nghi?"

Đầu óc của Hứa Lan Chu một lần nữa lại bị Lý Thừa Viêm làm cho trống rồng,cơ thể hắn bắt đầu trở nên nóng hừng hực.

Hứa Lan Chu khó khăn nói với y: "Trước tiên....ngươi nới lỡng.... nới lõng chỗ đó trước đi..."

Nói rồi, Hứa Lan Chu nhìn xuống phía dưới. Lý Thừa Viêm cũng hiểu ý của người nọ.

Lý Thừa Viêm tách hai chân Quân Bất Nghi ra. Song,hai mắt y lại không chợp lấy một cái mà nhìn chầm chầm lấy nơi hồng phấn ấy của người nọ.

Hứa Lan Chu bị y nhìn đến nóng rực, hai má không nhịn được cũng dần trở nên đỏ hồng.

"Ngươi đừng nhìn nữa...."

Lý Thừa Viêm đã hoàn toàn không nghe thấy lời của Quân Bất Nghi nói.

Y có chút bất ngờ,y không nghĩ rằng nơi đó của Bảo Bảo nhà mình lại xinh đẹp đến như vậy.

Hứa Lan Chu còn đang cố gọi Lý Thừa Viêm thì phía dưới, cơn đau như muốn xé nát cả linh hồn của hắn lại đột ngột ập đến bất ngờ, Hứa Lan Chu không đề phòng,bất giác cũng đã hốt lên tiếng rên rỉ mị hoặc.



Cơn đau ập đến quá nhanh, Hứa Lan Chu không thể kịp thích nghi được.

Hứa Lan Chu đau đớn,chỉ có thể nằm im một chỗ.

Nhìn Lý Thừa Viêm lúng ta lúng túng nới lõng chỗ đó của mình, Hứa Lan Chu đành phải cắn răng cố kiềm lại sự đau đớn của hắn mà thả lỏng.

Hiện tại, Hứa Lan Chu thật sự muốn khóc thành tiếng.

Ai nói với hắn là làm chuyện đó sẽ không đau? Đau,đau chết đi được! Biết thế thì lúc nãy ông đã đánh bài chuồng rồi!!

"Ngươi...chậm chút..." Làm nhanh quá chỉ thêm đau thôi nha!

Lý Thừa Viêm một mặt say mê nhìn chẩm chẩm vào nơi mật huyệt ướt át đó,hai mắt tuy đã nổi đầy tơ máu,nhưng hành động của y vẫn rất dịu dàng.

Nghe theo lời chỉ dẫn của Quân Bất Nghi,ngón tay của Lý Thừa Viêm xoa nắn nhẹ nhàng bên trong mật đạo.

Từng hành động của y dịu dàng như thế, nhưng khi Hứa Lan Chu nhìn thẳng vào mắt y,hắn lại không thể nói thành lời.

Tên này rõ là đang đợi thời cơ tới, rồi sẽ biến thành một con thú dữ,về tới mà ăn thịt hắn.

Nếu như một ánh mắt có thể giết được một người thì ánh mắt của y có lẽ đã giết được hắn cả nghìn lần.

Theo tiến độ này,có lẽ sẽ kéo dài rất lâu. Hứa Lan Chu cắn môi,hắn có thể làm liều hay không?

Lý Thừa Viêm vẫn đang mò mẫm,không biết đụng trúng đến chỗ nào trong huyệt động mà khiến cơ thể của

Quân Bất Nghi run rẩy kịch liệt.

Hứa Lan Chu bên này thì khổ rồi,đang suy nghĩ có nên làm liều cho xong hay không thì đột nhiên lại bị kích thích đến run lẩy bẩy,não không kịp chạy số,hai mắt hắn bất giác ần ật nước,cơ thể co giật vài giây rồi khó khăn mà thở hồn hến.

Phản ứng kịch liệt của Quân Bất Nghi cũng đã triệt để đánh tan sự tỉnh táo cuối cùng của Lý Thừa Viêm.

Lý Thừa Viêm không nhiều lời, rút tay ra,y liền nắm lấy một chân của Quân Bất Nghi đặt lên vai mình.

"Nếu như hồm nay thần có quá đáng, thì ngày mai xin người hãy tha thứ cho thần."

Lý Thừa Viêm nói rất chậm rãi,nhưng lời y nói lại không lọt vào tai của Hứa Lan Chu.

Đầu óc Hứa Lan Chu quay cuồng. Hắn mở to đôi mắt phượng đào hoa,mi nói cái gì cơ?

Còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Hứa Lan Chu lại cảm nhận được có thứ gì đó ấm nóng đang ở ngoài miệng huyệt mà ma sát,da đầu hắn tê dại,hai tay cũng vì vậy mà trở nên run rẩy, nắm chặt tấm chăn được lót phía dưới.

"Khoan đã......"

Lời muốn nói chỉ được một nửa, Lý Thừa Viêm đã không kịp nghe mà đẩy mạnh cây gậy nóng thổi của mình vào sâu trong miệng huyệt ẩm nóng đó.

Hứa Lan Chu đau đớn. Trong vô thức, hắn đã ưỡn lòng ngực của mình cao hơn để xoa đi cơn đau như muốn xé nát linh hồn của hắn xuống. Tưởng chừng làm như vậy,cơn đau từ phía trong lẫn ngoài sẽ được giảm xuống, nhưng không.

Hắn mơ rồi,cơn đau không những không giảm xuống, trái lại. Cái thứ đó của Lý Thừa Viêm không biết vì sao lại trở nên lớn hơn khi đang ở bên trong hắn.

Điều này làm Hứa Lan Chu có phần hoảng sợ,hắn có thể cảm nhận rõ rệt thứ đó đang càng ngày càng cứng rắn ở bên trong mình.

Lý Thừa Viêm nhìn Quân Bất Nghi tay nắm chặt chăn,răng cắn môi mà cố thích nghi với kích thước to lớn của mình. Đột nhiên y thấy có chút thoa mãn.

Nhìn lòng ngực gầy gò lên xuống theo từng tiếng thở yếu ớt của người nọ,Lý Thừa Viêm không nhịn được mà vuốt ve đôi mắt đẫm nước mắt của Quân Bất Nghi, miệng không nói ra những lời đường mật.

"Thả lỏng đi.... Bảo Bảo. Nếu người kẹp chặt ta quá,ta sẽ chết vì sướng đó." Lý Thừa Viêm cười ôn hòa.

Hứa Lan Chu nghe không lọt tai,hắn còn đang khó khăn thích nghi với kích thước khủng bố của Lý Thừa Viêm thì lấy đâu ra thời gian để nghe Lý Thừa Viêm luyên thuyền chứ? Vì vậy, Hứa Lan Chu đã trực tiếp xoay mặt sang chỗ khác.

Lý Thừa Viêm hơi buồn cười vì hành động đáng yêu của Quân Bất Nghi.



Thấy người nọ vẫn trông tư thế ưỡn ngực, Lý Thừa Viêm đã đưa tay đỡ lấy phần lưng của Quân Bất Nghi mà hôn tới.

Hắn liếm nhẹ xung quanh lòng ngực gầy yếu ấy, mút lấy đầu ti đỏ hồng trên làn da trắng nõn nà của người nọ,ánh mắt chen lấn giữa hàng vạn khoái cảm,Lý Thừa Viêm say mê vân vê đầu ti trên tay mình.

Hứa Lan Chu bị hành động bất ngờ của y làm cho suýt ngã ngược ra đằng sau. "Miệng nhỏ" cũng vì hành động của y mà co giật kịch liệt. Lý Thừa Viêm không kịp nghĩ ngợi thì đã phải hứng chịu từng cơn khoái cảm điên cuồng đánh tới.

Lý Thừa Viêm gục đầu,hắn úp mặt trên ngực Quân Bất Nghi thở dốc: "Bảo Bảo kẹp chặt như vậy là muốn siết chết ta sao?"

Cả người Hứa Lan Chu đều bị từng hành động dịu dàng của Lý Thừa Viêm làm cho mềm nhũn. Đầu óc hắn bị khoái cảm đánh tới trống rỗng, ánh mắt vì vậy cũng trở nên đỏ hồng. Bầu không khí xung quanh cả hai người bọn họ càng ngày càng ướt át.

Lý Thừa Viêm lại bất ngờ động nhẹ, Hứa Lan Chu rùng mình cả người, hắn trợn to mắt.

Mi tính động sao? Ta còn chưa thích nghi được với cái thứ đó a!!

Chỉ mới động nhẹ một chút, Lý Thừa Viêm đã phải hít một hơi sâu để cảm nhận từng cơn khoái cảm điên cuồng này khi nó đánh tới.

"Bảo Bảo..."

Lý Thừa Viêm trìu mến nhìn Quân Bất Nghi thở dốc, từng cú thúc va chạm vào cặp mông đẩy đà của Quân Bất Nghi cũng theo đó mà càng mạnh bạo.

Lý Thừa Viêm điên cuồng đẩy hông tới.

Hứa Lan Chu cũng đã không thể nói được từ nào rõ ràng.

Miệng Hứa Lan Chu không ngừng ú ớ, không rõ hắn đang nói gì nhưng âm thanh hắn hốt ra thật sự quá dễ nghe.

Lý Thừa Viêm hoàn toàn chìm đắm trong luồng khoái cảm mãnh liệt đó.

Lý Thừa Viêm không ngừng thúc vào, càng thúc càng mạnh. Y thật muốn chiếm lấy người này làm của riêng mình,y không muốn để người khác nhìn thấy Bất Nghi của y dù chỉ là một sợi tóc.

Bất Nghi của y chỉ cần liếc nhìn một cách hờ hững,cũng đã đủ để hơn trăm ngàn nữ nhân tình nguyện cuối đầu phục tùng hắn.

Nghĩ đến đây, Lý Thừa Viêm buồn tủi,vì vậy lại tàn ác thúc mạnh vào bên trong thêm vài chục cái.

Hứa Lan Chu giật bắn người,bên trong liền co rút đột ngột.

Hứa Lan Chu khóc lóc cầu xin: "'Aa....chậm,chậm thôi..."

Lý Thừ Viêm nghe người nọ cầu xin mình như vậy, y không chỉ không chậm lại mà tốc độ lại nhanh hơn lúc nãy gấp hai lần, từng cú thúc đều mạnh mẽ đến rung động.

Hứa Lan Chu bất lực,hắn không thể nói rõ được câu từ nào rõ ràng nửa,âm thanh bây giờ hắn phát ra,cũng chỉ còn lại tiếng rên rỉ làm người khác mặt đỏ tai hồng.

Trận gian ái của hai người kéo dài hơn nửa khắc,Lý Thừa Viêm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Hứa Lan Chu nằm dọc với tư thế nâng mông lên cao, ra sức thở hồn hền.

"Đủ rồi...dừng lại đi! Nếu còn làm nửa ta sẽ chết mất!"

Lý Thừa Viêm ủ rũ,y dùng bàn tay to lớn của mình,ghìm chặt Quân Bất Nghi,bàn tay còn lại cũng ra sức vân vê đầu ty của hắn.

Bên dưới Lý Thừa Viêm không ngừng động.

"Bảo Bảo.. vẫn chưa đủ..." Thật sự vẫn chưa đủ.

Con mẹ nó ngươi tới kì động dục sao? Hứa Lan Chu chửi thầm.

Vợ ông,ông ráng nhịn!

Cứ nhịn như vậy, Hứa Lan Chu đã bị Lý Thừa Viêm hành đến sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.