Chương trước
Chương sau
Hứa Lan Chu chắc chắn không ngờ tới,Lý Thừa Viêm sau khi bị cơn rung trấn trong não lây động,vô thức y cũng đã nhìn thấy vài đoạn kí ức cũ.

Nhưng những mảng kí ức ấy lộn xộn,y cũng không thể nhớ hết những gì,chỉ có một đoạn kí ức làm hắn hoảng sợ tột đinh.

"Kiếp sau...hãy cưới anh một lần nữa nhé?"

Khuôn mặt của Lý Thừa Viêm tức khắc cứng đờ, đầu óc y cuống cuồng quay loạn. Người nằm trên giường đó là ai?

Tại sao có thể làm y đau lòng đến như vậy? Có thể làm y đau khổ đến như vậy?

Nhớ lại thân xác đã dần lạnh lẽo của người nọ cùng câu nói của người đàn ông cao lớn đang lê la cơ thể nằm kế thiếu niên nằm trên giường,trái tim,đầu óc của y lại trở nên nhứt nhói.

Hóc mắt Lý Thừa Viêm chảy ra vài giọt nước mắt ấm nóng đến chính y cũng không biết. Lý Thừa Viêm giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt đã cứng đờ của mình.

Nước mắt? Y sao lại khóc chứ?

Lý Thừa Viêm một dạng ngơ ngác bàn hoàng rồi đến sững sốt. Thanh niên xinh đẹp trên giường bệnh ấy làm y cảm thấy rất quen thuộc.

Lý Thừa Viêm cố gắng nhớ lại ,từng đoạn kí ức về người ấy ùa về. Đầu óc y như muốn bùng nổ!

"Em sẽ chết vào một ngày không xa."

"Em sắp không trụ nổi nữa."

"Em không phải là Thời Xuyên,tên em là Hứa Lan Chu,anh nhất định phải nhớ kĩ cái tên này."

"Hứa Lan Chu,cái tên này sẽ đi theo anh đến cuối đời."

Đầu óc Lý Thừa Viêm đã thật sự muốn nổ tung tại chỗ. Hứa Lan Chu? Hứa Lan Chu? Chẳng phải Bệ Hạ cũng vừa nhận mình là Hứa Lan Chu sao?

Hai tay y run rẩy ôm lấy cơ thể ấm áp của người nọ.

Rất ấm,rất ấm. Bất Nghi của y còn sống,tuy không biết những mảnh kí ức đó là của ai, nhưng y vẫn cảm thấy rất đổi quen thuộc.

Lý Thừa Viêm nén lại những cơn đau đầu đang sộc dần lên não,y bế Quân Bất Nghi đứng dậy, vững vàng đi vào phòng của người ấy.

Dịu dàng đặt Quân Bất Nghi lên giường,thứ đó ở bên dưới của Lý Thừa Viêm đã hạ xuống từ lâu,giờ lại nhìn thấy bộ dạng ngủ say của Bất Nghi,nó lại tức khắc dựng cứng lên lần nữa.

Lý Thừa Viêm: ".." Mi không được, Bất Nghi vẫn đang ngủ.

Y bất lực đặt tay lên trán, lại phải đi tắm nước lạnh rồi.

Lý Thừa Viêm tính xoay người quay đi,nhưng khi nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp đã ngủ say của người ấy, y lại không kiềm được mà đi tới, cuối người hôn lấy đồi môi đỏ thấm của Quân Bất Nghi.

Từng đợt rung động vẫn chảy tới như thủy triều,khiến cho đầu óc của y trở nên mụ mị, trái tim cũng vì vậy mà trở nên ẩm áp.

Nhìn thấy Quân Bất Nghi đang ngọ nguậy, Lý Thừa Viêm cũng không hoảng loạn.

Y rất tỉnh táo.

Lý Thừa Viêm ngồi kẹp giữa người Quân Bất Nghi,ngắm nhìn từng tấc da tấc thịt trắng tinh đến quyến rũ của người nọ, phía dưới của y lại càng trở nên cứng rắn.

Lý Thừa Viêm phả ra một hơi nóng,cuối người,y lại hôn lên đôi môi đỏ thấm xinh đẹp của của người nọ. Nhưng lần này,nụ hôn ấy không còn như chuồng chuồng lướt nữa.

Chỉ thấy Lý Thừa Viêm cuối xuống, cười tà mị một cái,rồi luồng đầu lưỡi ấm nóng của mình vào khoang miệng của

Quân Bất Nghi mà càng quét.

Y tham lam liếm mút đôi môi đỏ thẫm của người nọ,dùng lưỡi mình cuốn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt của người ấy. Đợi đến khi mà Quân Bất Nghi có chút kháng cự,y liền luyển tiếc mà buông ra.

Hứa Lan Chu bị hôn đến không thở được, không còn cách nào, hắn phải cố mở mắt ra để nhìn xem Lý Thừa Viêm đang làm gì.

Nhưng khi vừa mở mắt ra, Hứa Lan Chu đã hoảng hốt đến trợn to mắt khi thấy Lý Thừa Viêm đang ngồi kẹp trên người mình, ánh mắt y nhuốm nặng màu dục vọng, từng hơi thở Lý Thừa Viêm tỏa ra đều chứa đầy hooc môn nam tính mạnh mẽ.



Giờ khắc này, Hứa Lan Chu chỉ có thể diễn tả tâm trạng của hắn bằng hai chữ "hoảng sợ."

Nhìn ánh mắt nóng bỏng như muốn rực cháy của Lý Thừa Viêm,trái tim Hứa Lan Chu đập lộp bộp mấy phát.

"Bất Nghi...." Lý Thừa Viêm trầm khàn gọi tên hắn.

Bị Lý Thừa Viêm gọi như vậy,bình thường thì không sao,nhưng đến lúc này thì Hứa Lan Chu đột nhiên có chút không ổn.

Đừng gọi ta bằng cái giọng điệu như vậy!! Hắn nghe mà sởn cả gai óc.

Tuy ngươi là vợ ta,nhưng cũng đừng gọi như vậy a!

"Ngươi gọi ta làm gì?" Hứa Lan Chu tỏ ra bình tĩnh,hắn ngước khuôn mặt xinh đẹp như họa của mình lên,không chút kiên nề gì nhìn vào mắt Lý Thừa Viêm.

Nhưng rất nhanh, Hứa Lan Chu đã nhanh chóng né tránh ánh mắt của y. Trong mắt Lý Thừa Viêm lúc này chỉ còn lại màu dục vọng đậm đặc. Điều này làm da đầu Hứa Lan Chu run lên dữ dội.

Hắn làm sao có thể không biết rằng thể lực của vợ mình rất lớn chứ!?

Lý Thừa Viêm cố gắng khắc chế bản thân mình,y chậm rãi,nói từng lời một với người trước mặt: "Chúng ta tiếp tục được không?"

Hứa Lan Chu trầm mặt.

Hắn lựa chọn im lặng đối với câu hỏi này.

Thấy Quân Bất Nghi không trả lời,Lý Thừa Viêm hai mắt ngấn nước,y cuối xuống,hấp tấp hôn lấy hôn để vào môi

Quân Bất Nghi.

Lý Thừa Viêm như một con cún nhỏ,y nhướng đầu mình về phía cổ Quân Bất Nghi,sau đó lại làm một bộ đáng thương hỏi hắn: "Không được thật sao?"

"Thật sự là không được sao?"

"Bệ hạ.."

Trong lòng Hứa Lan Chu đã rối tung một mảng,giờ phút này hắn thật sự rất muốn khóc.

Ta nói nhé Vợ,con mẹ nó! Nếu ông bảo mi dừng lại mi sẽ dừng lại sao?

Bất lực, Hứa Lan Chu như đã hạ quyết tâm. Chỉ thấy hắn nhăn mặt cắn môi một cái rồi để lại hai chữ "Tùy ngươi."

Lý Thừa Viêm lập tức trở mặt, hắn im lặng cười vui sướng.

"Vậy thần có thể gọi tên người không?"

Bình thường không phải là Bệ Hạ thì mi cũng gọi ta là Bất Nghi sao? Hứa Lan Chu nhíu mày. Lại phát bệnh à?

Tuy rất khó chịu nhưng Hứa Lan Chu vẫn ép mình trả lời hắn.

"Ngươi thích gọi gì thì cứ gọi."

Đúng như Lý Thừa Viêm nghĩ,y chống hai tay bên đầu Quân Bất Nghi,trên khuôn mặt điển trai cuồng dã này, Lý Thừa Viêm đã cười lên một cách ranh mãnh.

"Được thôi Bảo Bảo."

Hứa Lan Chu trợn to mắt, hắn như không thể tin được mà hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"

Lý Thừa Viêm còn tưởng đâu là Quân Bất Nghi không thích cách gọi này nên hai mắt hắn lại ngân ngấn ập nước.

"Người đã cho phép rồi mà...."

"Bệ hạ nói không giữ lời.....

Hứa Lan Chu không biết phải làm sao,hắn lúng ta lúng túng một hồi rồi mới đưa tay lên đầu Lý Thừa Viêm xoa nhẹ vài cái.



"Sau này, cách gọi này chỉ cho phép một mình ngươi mới được gọi."

Trái tim Lý Thừa Viêm run lên một cái mạnh, từng hơi ấm áp như được tràn vào sâu bên trong lòng y.

Hứa Lan Chu vẫn còn mải mê xoa tóc Lý Thừa Viêm,trong lòng cũng không ngừng khen ngợi tóc của y còn mềm hơn của mình. Thì Lý Thừa Viêm lại đột nhiên nắm lấy bàn tay hắn mà liếm nhẹ một cái.

Trái tim Hứa Lan Chu như muốn co rút lại. Hắn hoảng loạn,muốn rút tay ra khỏi mặt Lý Thừa Viêm nhưng lại bị y giữ chặt.

Lý Thừa Viêm đặt tay Quân Bất Nghi trên mặt mình,cảm nhận từng độ ấm mà bàn tay xinh đẹp ấy truyền tới.

Song,y lại dịu dàng hôn vào lòng bàn tay của Quân Bất Nghi.

"Bảo Bảo,ta thật sự rất yêu người."

Tình yêu của y đối với con người trước mặt này rất đặc biệt. Y có thể bất chấp tính mạng,vì người này mà vào sinh ra tử.

Y cũng có thể hy sinh tính mạng này để người nọ được một đời an nhiên.

Lý Thừa Viêm cuồng dã dùng đầu lưỡi hôn tới tấp Quân Bất Nghi. Y không muốn cho người này cơ hội chạy thoát.

Nhưng Lý Thừa Viêm đã nghĩ nhiều rồi. Hứa Lan Chu hoàn toàn không có ý định bỏ chạy.

Lúc đầu Hứa Lan Chu đã thật sự rất hoảng sợ. Nhưng từ khi hắn biết tên này là người "Vợ hờ" của mình, hắn cũng đã cố gắng tiếp nhận.

Hứa Lan Chu chẩm chậm đáp lại nụ hôn cuồng bạo ấy của Lý Thừa Viêm. Đợi đến khi cơ thể hắn mềm nhũn, Lý Thừa Viêm mới lưu luyến rời môi khỏi khoang miệng ấm áp đó.

Hứa Lan Chu bị Lý Thừa Viêm hôn đến tê dại,hắn cảm giác đầu óc của hắn có chút lân lân, nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại một lần nữa. Thì hẳn lại phải hứng chịu từng trận sung sướng đến run rẩy do Lý Thừa Viêm gây ra.

Chết tiệt mi làm gì thế!? Hứa Lan Chu nâng đầu nhìn xuống phía dưới.

Hắn đã đờ người ra khi nhìn thấy kích thước khủng bố đó của Lý Thừa Viêm.

Lý Thừa Viêm đang dùng cây gậy thịt nóng hồi của mình ma sáp lên chỗ đó của hắn.

Cảm giác sung sướng ập tới quá bất ngờ đã làm cho da đầu Hứa Lan Chu tê dại đến trống rỗng.

Hứa Lan Chu buộc miệng rên rỉ vài tiếng, hai mắt hắn đắm lệ.

Hắn bây giờ cái gì cũng đều bị Lý Thừa Viêm nhìn sạch,đến cả chỗ đó cũng bị nhìn đến phát ngượng, Hứa Lan Chu xấu hổ cuối đầu.

"Ngươi...ngươi đừng nhìn...."

Hứa Lan Chu dùng tay đẩy đẩy lòng ngực rắn chắc của Lý Thừa Viêm. Có ý đồ muốn rụt lại.

Lý Thừa Viêm lại cười híp cả mắt nhìn người nằm trước mặt.

"Bệ hạ của thần thật xinh đẹp."

Hứa Lan Chu cắn môi.

Được rồi,có đẩy cũng vô ích. Hắn đã dùng lực rất mạnh khi đẩy y ra,nhưng hãy nhìn xem. Y còn chẳng thèm nhúc nhích lấy một chút.

Hứa Lan Chu ngượng ngùng xoay sang chỗ khác,hôm nay y ăn trúng thứ gì không biết!

Hứa Lan Chu vẫn còn chìm nổi trong suy nghĩ của chính hắn thì đột nhiên. Lý Thừa Viêm lại đột ngột cạ mạnh vài cái vào mật huyệt.

Với ý đồ muốn chui toạt vào sâu trong huyệt đạo đó, Lý Thừa Viêm hành động có chút thô bạo.

Điều này làm cho tâm lý của Hứa Lan Chu rất hoảng sợ.

Tên này không tính nới lỏng sao?

Ngươi cứ như vậy mà cho vào thì ta sẽ bị thương thật đó!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.