Chương trước
Chương sau
Nhưng rốt cuộc thì tên nào lại có gan lớn như vậy? Đem số lượng lớn người vào trong kinh thành,đã thế bên đó còn cho bọn chúng đi qua.

Loạn Chiêu Hoa thật sự không hiểu nổi. Hắn nắm lấy vai của Lý Thừa Viêm,trịnh trọng mà nói với y: "Ngài nhất định phải bảo vệ Bệ hạ."

Quân Ngụy đã xuất hiện rất nhiều chỗ ở trong kinh thành,gần đây cũng có vài vụ bắt cóc thiếu niên xinh đẹp,Loạn Chiêu Hoa không biết bọn chúng muốn làm gì nhưng bây giờ hắn chỉ có thể trông cậy vào Lý Thừa

Viêm.

"Ta đương nhiên sẽ bảo vệ Bệ hạ." Bất Nghi là của ta. Nếu tên nào dám động vào người ấy,ta sẽ nghiền nát hắn thành từng mánh.

Tiều Bần đột nhiên hét lền một tiềng làm Loạn Chiều Hoa giật cả mình.

"Sao thế?"

"Ta quên nói với ngài....."

Lý Thừa Viêm nhíu chặt mày, y lạnh lùng nhìn Tiêu Bân,nghiêm mặt hỏi hắn: "Ngươi có chuyện gì chưa nói?"

Tiêu Bân cố giữ mình bình tĩnh một chút rồi mới nhanh chóng nói với Lý Thừa Viêm.

"Lý Tướng Quân,dạo này trong cung xuất hiện rất nhiều hiện tượng lạ."

Loạn Chiêu Hoa cũng nhíu mày: "Hiện tượng lạ?"

"Phải,những nô tài phía Nam điện Thiên Thần luôn liên tục báo với Thái Hậu rằng xung quanh điện của bà thường xuyên xuất hiện những cái bóng đen chạy dọc trên mái nhà. Còn nữa,dạo gần đây cũng xuất hiện một loại độc tố không màu ,không mùi,không vị."

Tiêu Bần nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo của Lý Thừa Viêm,trong lòng y run lên nhưng vẫn cố gắng mà nói tiếp: "Chất độc đó khi dính phải có thể gây sốt,suy yếu, nổi mần, lục phũ ngũ tạng nứt vỡ,... Nếu uống với liều lượng lớn thì sẽ chết bất đắc kì tử."

"Chính vì vậy, ngài phải luôn cảnh giác với những món đồ ăn được cung nhân dâng lên cho Bệ hạ!"

Sắc mặt Loạn Chiêu Hoa trầm xuống: "Không màu,không mùi,không vị thì làm sao có thể biết được trong đồ ăn có tẩm độc hay không? Chất kịch độc này chúng ta vốn dĩ đã không thể phân biệt được!"

"Vẫn có một cách,chất độc đó dạng nước. Nếu như chế một ít rựu vào, nó sẽ đổi từ màu trắng khiết sang màu xanh ngạn,hơn nữa nó còn phát sáng."

Mắt của Loạn Chiêu Hoa lóe lên một tia sáng: "Thế thì tốt quá rồi!"

Lý Thừa Viêm chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Về việc chăm sóc Quân Bất Nghi, tất cả đều đã được hắn khiêm hết. Đến cả đồ ăn của Bất Nghi cũng là chính tay hắn nấu rồi dọn đến thì làm sao có chuyện người ấy bị dính độc được?

"Chuyện này đến đây được rồi,ta còn phải về canh gác cho Bệ hạ. Các ngươi cũng về đi."

Nói rồi,Lý Thừa Viêm xoay ngoắt đi ,bỏ lại Loạn Chiêu Hoa cùng Tiêu Bân vấn đang chăm chú bàn kế sách.

Về đến phòng Quân Bất Nghi, Lý Thừa Viêm đứng kế bên giường như một thói quen. Canh gác nhiều khiến Lý Thừa Viêm đã có thêm một thói quen độc lạ. Đó chính là ngủ đứng.

Khi ngủ đứng,Lý Thừa Viêm hoàn toàn không rơi vào giấc ngủ. Vì chỉ khi có một động tĩnh nhỏ như việc Hứa Lan Chu lòm khòm ngồi dậy thôi thì cũng đủ để y mở mắt ra. Ánh mắt của y khi vừa ngủ dậy trồng rất tỉnh táo,rất sáng sủa.

Ngay đến cả Hứa Lan Chu cũng không biết rằng Lý Thừa Viêm có ngủ hay không. Có hôm,những tì nữ đứng ở ngoài nhìn vào phòng Quân Bất Nghi,có vài người bảo Lý Thừa Viêm đã đứng ngay cạnh đầu giường suốt cả đêm không rời bước.

Điều đó làm cho Hứa Lan Chu rất đổi kinh ngạc. Lý Thừa Viêm vậy mà lại canh gác cho hắn ngủ mỗi ngày sao?

Trong lòng Hứa Lan Chu có chút không yên.

Đừng mang đến cho hắn cảm giác thân thuộc như vậy,Hứa Lan Chu không muốn trồng chờ vào một kì tích nào đó xảy ra.

Nếu hắn đặt niềm hy vọng vào mớ kì tích đó, nếu kì tích không xảy ra. Hắn sẽ ra sao? Hắn sẽ như nào? Hắn sẽ phải đối diện với mọi thứ bằng cái gì? Không ai trả lời hắn,nhưng Hứa Lan Chu biết rõ. Khi mà kì tích không xảy ra,hắn sẽ rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Hứa Lan Chu không thể dối với lòng mình rằng,hắn thật sự rất nhớ Kỳ Bạch Nhiên.

Liệu ở thế giới này,có kẻ nào lại tự nguyện vì hẳn mà vào sinh ra tử? Hứa Lan Chu không thể biết được.



Hứa Lan Chu nắm lấy tay của Lý Thừa Viêm,ra lệnh: "Ngươi mau về phòng của ngươi ngủ đi. Đừng đứng đây canh gác cho ta nữa."

Lý Thừa Viêm ngây ra như phỗng, Bất Nghi đuổi y sao?

"Thần muốn ở đây canh gác cho người." Lý Thừa Viêm nghiêm túc nhìn người đang lười nhác nằm trên giường.

Hứa Lan Chu ngước khuôn mặt xinh đẹp tựa xuân giang nguyệt họa dạ nhìn hắn.

"Ngươi nói thật cho trầm biết,đã mấy ngày rồi ngươi không ngủ?"

Nhìn bọng mắt dưới cặp mắt sắc bén của Lý Thừa Viêm, Hứa Lan Chu cũng không biết Lý Thừa Viêm đã thức bao nhiêu đêm để canh gác cho hắn.

Trong lòng Hứa Lan Chu tràn lên cổ xót xa,hắn cố gắng kìm hãm cảm giác khó thở đó lại.

Lý Thừa Viêm cười nhẹ nhìn hắn: "Bệ hạ đừng lo, là thần can tâm tình nguyện."

Hứa Lan Chu nhíu mày,hắn thở nhẹ ra một hơi dài để che đi sự xót xa đang tràn ra khỏi lòng ngực.

"Ngươi đi về phòng ngủ đi."

"Thần không đi." Lý Thừa Viêm vẫn ngay thẳng đứng đó tựa như một trụ cột vững chắc.

Thấy Lý Thừa Viêm vẫn đứng sừng sững ở đó, Hứa Lan Chu không hiểu vì cái gì lại cảm thấy có chút bất lực.

"Nếu ngươi không về phòng thì hôm nay ngươi sẽ phải ngủ với trẫm đó."

Hứa Lan Chu nói rồi mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Lý Thừa Viêm nghe Quân Bất Nghi nói vậy, y đứng hình một lúc rồi mới nở ra một nụ cười nham nhở. Chuyện này y cầu còn không được!

"Vậy thần xin phép." Lý Thừa Viêm cười đắc ý nằm lên giường trong sự ngơ ngác của Quân Bất Nghi.

Hứa Lan Chu cũng xích vào cho Lý Thừa Viêm nắm,hắn lỡ dại rồi! Nhưng 2quân vô hí ngôn nên Hứa Lan Chu không được phép rút lại.

Hứa Lan Chu tự nhủ thầm. Không sao, cái giường này rất lớn,cho y nằm ké một chút cũng không vấn đề gì.

Nhưng chỉ mới một lúc thôi mà Hứa Lan Chu đã hối hận rồi. Hắn nào có ngờ tới Lý Thừa Viêm vừa nằm lên là đã chiến hết hơn nữa cái giường đâu.

Giờ thì xui xẻo rồi. Hứa Lan Chu không thể rút lại lời nói nên cũng chỉ đành nhích về phía trong.

Càng nhích Hứa Lan Chu lại càng thấy sai,hắn đã nhích đến tận cùng rồi mà vẫn đụng phải Lý Thừa Viêm.

Hứa Lan Chu nhíu chặt mày, hắn lấy tay gõ vào lòng bàn tay to lớn của Lý Thừa Viêm, bất ngờ Lý Thừa Viêm lại nắm lấy bàn tay thon gọn mảnh khảnh của hắn,một pha này của Lý Thừa Viêm đã làm cho Hứa Lan Chu giật cả mình.

Ta hối hận rồi! Hứa Lan Chu tự nhủ.

Hứa Lan Chu hất tay của Lý Thừa Viêm ra,nhanh nhẹn lấy một chiếc gối để phân mức kẽ: "Đây là ranh giới, ngươi không được phép lấn qua."

Lý Thừa Viêm cười ranh mãnh: "Thần sẽ không lấn qua."

Tuy nói như vậy,nhưng đến khi nằm xuống,tay của Lý Thừa Viêm lại cố tình lẫn qua vạch kẽ mà Hứa Lan Chu dùng gối đặt ra.

"Ngươi đây là cố tình có phải không?"

"Người nói gì vậy,thần không có."

Nhìn bộ mặt lưu manh của Lý Thừa Viêm, Hứa Lan Chu tức đến nghiến răng. Hứa Lan Chu đánh vào bàn tay đang để gần ngang eo hắn,nhàn nhạt nhìn

Lý Thừa Viêm: "Lưu manh."



Hứa Lan Chu đẩy tay Lý Thừa Viêm ra,hắn thong thả nằm xuống. Bỗng nhiên,Hứa Lan Chu cảm nhận được có một thứ gì đó nóng thổi đang chui vào trong áo hắn.

Hứa Lan Chu như bị hóa cứng, hắn chộp lấy cánh tay đang luồng vào trong áo mình: "Ngươi đừng lộn xộn."

"Thần ôm Bệ Hạ ngủ được không?"

"Đừng lộn xộn."

Thấy Quân Bất Nghi không từ chối,Lý Thừa Viêm nhoen miệng cười.

"Bệ hạ,vi thần sợ tối lắm."

"Bệ hạ à...."

"Ngươi đừng kêu nữa ,trẩm nghe rồi."

Khóe môi Lý Thừa Viêm cong thành một vòng cung,y cũng không kiêng nể gì nữa mà ôm Quân Bất Nghi vào lòng.

Cả xương sống lông gà lông vịt của Hứa Lan Chu đều bị hành động của Lý Thừa Viêm dọa dựng ngược.

Hứa Lan Chu nằm im không dám nhúc nhích. Lạy Chúa có một tên biến thái ở đây! Con sẽ không đánh y đâu, con xin thề với người!

Tuy nghĩ như vậy,nhưng khi bị Lý Thừa Viêm ôm vào lòng,cơ thể Hứa Lan Chu vẫn run lên vài cái.

Lý Thừa Viêm ôm được Quân Bất Nghi vào lòng,y gục mặt xuống hõm vai hẳn, hít nhẹ hương thơm làm y say đắm.

Bất Nhi của y thật thơm...

Thấy cổ của Quân Bất Nghi hơi co rụt lại, Lý Thừa Viêm bật cười khúc khích.

"Bệ hạ..."

Lạy Chúa để ta ngủ! Tối rồi còn kêu với ca!

Thấy Quân Bất Nghi không trả lời mình,Lý Thừa Viêm cũng không buồn,y chỉ cười kiêu ngạo.

Hứa Lan Chu trong lòng vẫn niệm Phật đọc kinh thánh của Chúa rất nhiệt tình thì đột nhiên, Hứa Lan Chu cảm nhận được có thứ gì đó rất nhớp nháp,mềm mại lướt nhẹ qua tai hắn.

Da gà hắn nổi lên,chỗ đó nhói lên một cái thật mạnh làm Hứa Lan Chu sởn cả tóc gáy,hắn không chút nghĩ ngợi gì mà đạp cho Lý Thừa Viêm một cái làm y ngã lăn quay xuống giường.

Mẹ nó! Ngươi là chó sao?

Cứu trẩm! Phản Diện cắn người! Y hóa chó rồi!

Lý Thừa Viêm nằm dưới đất,y lòm khòm ngồi dậy, trống hai tay ngược ra đằng sau,Lý Thừa Viêm để lộ ra mảnh áo lỏng lẻo giữa lòng ngực rắn chắc.

"Bệ hạ, đau quá."

Hứa Lan Chu: "..." Ta thật sự không biết nói gì.

Hứa Lan Chu nhăn mặt một hồi rồi thở dài,chấp nhặt làm gì với thể loại này. Dù sao y cũng chỉ là một thắng trẻ trâu chưa lớn.

Hứa Lan Chu xoa xoa huyệt thái dương: "Ngươi mau lại đây để trẫm xem."

Lý Thừa Viêm cuối mặt che đi nụ cười nham hiểm. Thấy y cuối mặt xuống, Hứa Lan Chu còn cho rằng y đang khóc. Theo phản xạ, Hứa Lan Chu suy nghĩ về hành động của mình lúc nãy.

Vẻ mặt Hứa Lan Chu hoang mang. Có phải ta đã đạp y mạnh quá không?

Xuân giang hoa nguyệt dạ: Đêm hoa trăng trên sông Xuân.Quân vô hí ngôn: Vua không nói chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.