Chương trước
Chương sau
Sau khi Thời Xuyên cùng Kỳ Bạch Nhiên mất, Hoa Bắc Thành hoàn toàn suy sụp, anh bỏ bê công việc, suốt ngày đâm đầu vào đống rựu bia của mình.

Nhớ lại ngày tháng mà thiếu niên ấy bị mình kêu dậy, bị mình đưa đống tài liệu mà mặt nhăn nhó tỏ ra thê thảm, anh cười rồi lại khóc.

Trần Tĩnh ở bên cố gắng ngăn cản Hoa Bắc Thành uống rựu, nhưng anh không quan tâm, mỗi lần uống rựu xong anh lại để lại một bãi chiến trường.

Là Trần Tĩnh luôn giúp anh dọn dẹp lại nhà cửa. Lau nhà, quét nhà, nấu ăn cũng là gã giúp anh làm. Căn nhà của anh bây giờ Trần Tĩnh cũng đã quen thuộc đến mức biết cả chìa khóa nhà của anh để ở đầu.

Mỗi ngày khi anh thức dậy, anh sẽ luôn nhìn thấy một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn, nhưng Hoa Bắc Thành không quan tâm. Anh tự vùi mình trong đống rựu bia, chán nản đến mức chẳng muốn làm gì cả.

Hoa Bắc Thành bây giờ làm gì có dạng thành thục, dày dặn như xưa nữa? Nhưng điều đó không thể ngăn cản việc mà Trần Tĩnh thầm mộ anh.

Từ khi làm việc cùng nhau, Trần Tĩnh đã luôn rất thâm mộ vị này, gã biết rõ, người này rất tài giỏi, là một người chính trực, thiện lương rất đáng để học hỏi.

Gã luôn cố học hỏi những điểm tốt của người này, dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, gã vẫn một lòng muốn học hỏi nhiều mặt tốt hơn nữa của người ấy.

Cho đến một ngày, gã nghe tin Thời Tổng cùng Kỳ Tổng mất, lúc đó gã cũng hoàn toàn suy sụp. Nhưng mỗi khi nghĩ đến Thời Tổng, gã luôn dặn lòng mình rằng tuyệt đối không thể để cảm xúc đau khổ này ăn mòn, vì vậy mà gã vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng có mấy ai biết được, trong thâm tâm gã cũng đã đau khổ đến nhường nào.

Chính mình không ổn lại muốn an ủi người khác, Trần Tĩnh cười khổ. Dù sao chuyện cũng đã qua, sao mình có thể mắc kẹt trong quá khứ mãi được chứ?

Sau hai tuần, gã tìm đến Hoa Bắc Thành, muốn rủ anh đi ngắm biển.

Nhưng khi tìm được địa chỉ nhà anh, Trần Tĩnh vừa bước vào trong đã bị mùi nồng nặc gây gắt của rựu hắt vào

mat.

Trần Tĩnh chỉ sửng sốt mấy giây rồi nhanh chóng, đi tới đỡ Hoa Bắc Thành nằm gục dưới đất.

Vừa đụng vào người Hoa Bắc Thành, gã đã hoảng sợ đến nối sắc mặt cũng xanh mét.

Người của Hoa Bắc Thành quá nóng. Đây là bị sốt rồi sao? Phải nhanh chóng đưa ngài ấy đến bệnh viện!

Nhưng chỉ vừa mới đỡ được Hoa Bắc Thành dậy, thì Trần Tĩnh đã bị Hoa Bắc Thành đè xuống đất.

Trần Tĩnh choáng váng cả đầu óc, chưa kịp hoàn hồn, gã đã bị Hoa Bắc Thành đè xuống mà hôn ngấu nghiến,

Trần Tĩnh hoảng sợ đến run lẩy bẩy.

Gã đẩy Hoa Bắc Thành ra mà chạy như điên về nhà, xả nước đầy bồn, Trần Tĩnh ngồi vào bồn rồi úp mặt xuống nước.

Khuôn mặt và đôi tai nhỏ của gã đã đỏ như quả cà chua, gã hầm chửi lấy chửi đề Hoa Bắc Thành.

Có bệnh! Có bệnh! Có bệnh!

Ngài ấy không thể làm vậy với mình được!

Kết cục là, Trần Tĩnh ngăm mình trong nước ba tiếng liền, tự làm bản thân mình phát sốt. @

Hoa Bắc Thành bên này sau khi tỉnh lại, lại không hiểu vì sao lại có thể nhớ hết được kí ức ngày hôm qua, anh xấu hổ đến nổi tự đập đầu mình vào gối nhưng lại không ngờ tới lại đập trúng thành giường, làm đầu mình u một cục.

Nhưng anh không để ý, Hoa Bắc Thành tính đi thay đồ rồi qua nhà người ta xin lỗi cho đàng hoàng thì khi thay đồ xong, anh nhìn vào gương tính chỉnh đốn lại trang phục thì ngay lập tức ngớ người ra.



Đầy....đầy là mình sao?

Chỉ trong vòng 4 tháng sau khi hai người đó mất, Hoa Bắc Thành giống như đã già hơn cả chục tuổi, tóc tai bòm sòm, râu ria mọc dày đến nổi hơn bãi cỏ nhân tạo trong nhà anh nữa.

Sắc mặt tiều tụy, hai mất thâm quần, người gầy đến nổi như chỉ còn da với xương.

Một dạng thảm hại này đến cả chính anh cũng không thể tin được, người này còn là mình sao?

Vẻ đẹp trai thành thục nay đã biến mất, đây không phải là mình!

Nhớ lại những bửa cơm mà Trần Tĩnh nấu cho mình nhưng anh lại không thèm để tâm đến, trong lòng liền cảm thấy tội lỗi với người nọ, anh tiến lại phía bàn, nấu đại một gói mì ăn gấp.

Vì đã nhiều ngày không ăn gì, nên khi ăn mì vào, trong bụng anh liền cảm thấy khó chịu. Hoa Bắc Thành chỉ có thể nhớ được, trong những ngày tháng anh uống rựu bia, mỗi ngày chỉ đều ăn một ít cháo.

Hoa Bắc Thành tự trách, sao anh lại có thể khùng điên đến như vậy?

Hoa Bắc Thành sửa soạn lại cho cơ thể, bây giờ anh đã ốm đến mức chỉ còn da bộc xương.

Hoa Bắc Thành nhăn mặt, hiện tại anh đã tỉnh táo không ít, nên tâm trạng cũng đã tốt hơn nhiều. Hoa Bắc Thành đi ra tiệm cắt tóc, cạo râu cho gọn gàng sạch sẽ rồi mới đi đến nhà của Trần Tĩnh.

Mình làm phiền cậu ta cũng nhiều rồi, ít nhất khi đi xin lỗi cũng phải ra này ra kia một chút.

Đứng trước cửa nhà Trần Tĩnh, anh dùng tất cả dũng khí để gõ cửa. Dù sao ngày hôm qua cũng lỡ hôn người ta.

Vừa gõ cửa xong, một người đàn ông cao lớn đã bước ra mở cửa cho anh. Trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, mặt

Trần Tĩnh đã bị cơn sốt làm cho ửng hồng.

"Thư ký Hoa à, mời anh vào nhà."

Trần Tĩnh tươi cười với anh, Hoa Bắc Thành thì sững sờ một chút, anh biết Trần Tĩnh vẫn luôn có một khuôn mặt rất là ưa nhìn, nhưng không ngờ cậu ta cũng lại có một mặt điển trai như vậy. Hoa Bắc Thành ngượng ngùng xấu hổ, cuối đầu bước vào nhà.

Nhưng còn chưa kịp bước vào, anh thấy Trần Tĩnh loạng choạng đi được vài bước thì tự nhiên lại ngã về phía trước, Trần Tĩnh vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra thì lại được Hoa Bắc Thành đỡ lẩy, anh thở phào khi đã đỡ được người này.

Trần Tĩnh cười cười, mơ màng nói lời cảm ơn ngọt ngào với anh: "'Cảm ơn thư ký Hoa nhé."

Hoa Bắc Thành rụt tay lại,khua tay ấp úng nói: "Không... không có gì...".

Trần Tĩnh nhe răng cười với anh, dường như gã đang rất vui, Hoa Bắc Thành thấy Trần Tĩnh vừa đi vừa nhảy chân sáo đi đến phòng khách, sau đó liền mời anh ngồi.

Còn bản thân gã thì lại tiếp tục nhảy chân sáo đi vào phòng bếp, tính pha một ẩm trà nóng cho Hoa Bắc Thành.

Hoa Bắc Thành thấy gã đi loạng choạng, anh sợ cậu ta xảy ra chuyện gì thì lại hỏng mất, chính vì vậy mà anh cũng chạy xuống giúp đỡ Trần Tĩnh một tay.

Chưa gì hết đã nghe rầm một tiếng, Hoa Bắc Thành lo lắng chạy nhanh xuống phòng bếp.

Đúng như anh nghĩ, vừa vào đã nghe thấy tiếng khóc khúc khích của Trần Tĩnh, Hoa Bắc Thành hoảng loạn ôm gã vào lòng mà dỗ dành.

"Cậu làm sao thế? Để tôi xem nào!"



Hoa Bắc Thành dịu dàng nắm lấy tay gã xem xét, hai tay đã bị bỏng, rốt cuộc thì cậu đã làm gì vậy hả?

Hoa Bắc Thành nhăn mày, đỡ lấy cơ thể cao lớn của Trần Tĩnh lên xe chở đi bệnh viện, sao lại có một tên to con lớn xác nhưng lại khờ khạo như vậy nhỉ? Hoa Bắc Thành thở dài rồi chở gã đi bệnh viện.

Trần Tĩnh là lính đánh thuê được chính Hứa Lan Chu mời vào công ty vệ sĩ làm trợ lý cho hắn.

Chỉ khi vào công ty của hắn, hắn sẽ giúp Trần Tĩnh làm giấy tờ tùy thân để có một thân phận, chỉ với phép gian lận này, Trần Tĩnh đương nhiên sẽ đồng ý. Đánh thuê dùm những người nước Bắc Triều Tiên cùng Nga và các nước khác đã khiến y quá mệt mỏi.

Giờ đây chỉ muốn làm một công việc ổn định để nuôi sống bản thân, vừa hay ngay khi mà gã vừa ra tay với mục tiêu mà nước Áo ra lệnh, thì lại bị Hứa Lan Chu bắt gặp được.

Lúc đó, Trần Tĩnh còn tính giết luôn cả thiếu niên đó để cho đỡ phiền phức, nào ngờ đâu khi gã định ra tay với thiếu niên, gã lại nghe thấy người nọ hỏi một câu làm cho gã ngớ cả người.

"Làm trợ lý cho tôi không? Một tháng 10,000 nhân dân tệ. Không nguy hiểm, lương lại cao."

Trần Tĩnh là người làm ăn vừa nghe thì đã đồng ý luôn, vừa an toàn lương lại cao, chuyện này đương nhiên gã làm được.

Sau đó gã đã gặp gỡ thư ký riêng của Thời Xuyên, là Hoa Bắc Thành.

Khi vừa nhìn thấy Hoa Bắc Thành, gã đã lập tức bị khí chất thành thục quyền rũ của người nọ thu hút, người chưa từng yêu đương như Trần Tĩnh làm sao biết cảm giác yêu là gì.

Gã chỉ nghĩ đơn giản là mỗi khi mà đứng gần thư ký Hoa, tim gã sẽ đập nhanh hơn một chút, tay chân cũng lúng ta lúng túng không biết nên đặt chỗ nào.

Điều này làm gã hơi khó xử, nhưng khi ở cùng thư ký Hoa, gã cũng không thể phủ nhận được việc rằng khi ở cùng người ấy gã sẽ cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.

Sau đó, gã đã mang ý nghĩ rằng bản thân gã đang "thâm mộ" thư ký Hoa mà sống tiếp trong 10 năm.

Trong giấc mơ, Trần Tĩnh mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, đặc biệt là chuyện mà Thời Tổng nói với gã.

"Cậu thích thư ký Hoa có phải không?"

"Không...không có."

Trần Tĩnh lúc đó liền phủ nhận, gã không thể nào thích đàn ông được, đối với gã, gã chỉ xem Hoa Bắc Thành là một thần tượng đáng để học hỏi.

Nhưng khi nghe được những lời mà Thời Xuyên miêu tả về cảm xúc của gã khi gặp Hoa Bắc Thành.

Không hiểu vì cớ gì mà gã lại cảm thấy chột dạ.

Năm tháng trôi đi, gã dần quên đi cuộc trò chuyện năm ấy, giờ khắc này nhớ lại, Trần Tĩnh đột nhiên mở mắt ra rồi bật dậy, tìm kiếm hình bóng của Hoa Bắc Thành.

Hoa Bắc Thành ngồi kế bên giật mình làm rơi cả con dao đang gọt táo xuống đất, anh lo lắng hỏi: "Sao thế, đau ở chỗ nào à? Đề tôi đi gọi bác sĩ."

Nói rồi, Hoa Bắc Thành tính đi kêu bác sĩ tới, nhưng đột nhiên, anh lại bị Trần Tĩnh kéo vào lòng. Hoa Bắc Thành thấy y dùng tay nâng cầm mình lên rồi đặt môi gã lên môi mình, anh có phần ngơ ngác.

Trần Tĩnh không biết hôn, gã chỉ hôn lên môi anh một chút rồi tách ra ngay, nụ hôn nhanh chóng đến nổi Hoa Bắc Thành cũng không kịp phản ứng.

"Cậu..."

Hoa Bắc Thành còn chưa dứt lời thì Trần Tĩnh đã đột nhiên nói rất lớn.

"Thư ký Hoa em thích anh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.