Kỳ Bạch Nhiên thanh thản ngồi trên ghế mà nhìn thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên tiến tới rất nhanh, người ấy nắm lấy cổ áo y rồi lớn tiếng hỏi: "Nói đi, tại sao lại giữ ảnh của tôi hả?"
Kỳ Bạch Nhiên không trả lời, người này là người cho dù có nằm mơ, y cũng muốn có được.
Lại ngước mắt nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, bên trong đấy không bao quát một chút tình cảm nào cho y cả, một cảm xúc chua xót dâng lên như thủy triểu.
Y liều mình, kéo thiếu niên vào lòng mình rồi hôn tới.
Kỳ Bạch Nhiên chỉ chạm môi thiếu niên ấy một cái, rồi liền nhanh chóng mà tách ra.
Y nghiêm túc nói với người trước mặt: "Vì anh thích em." Không những thích em, mà anh còn yêu em.
Nhưng nếu muốn con người này là của riêng mình, thì y phải chầm chậm mà tiến tới. Nếu không với tính cách của người nọ, y có thể chắc chắn rằng người ấy sẽ chạy mất.
Thiếu niên ấy ngây ngốc nhìn y, y lại nghiêm túc nhìn thiếu niên, trông một dạng của em ấy thật đáng yêu.
Nhưng chỉ vài giây sau, hành động của thiếu niên lại làm cho Kỳ Bạch Nhiên chua xót đến không thở được.
Kỳ Bạch Nhiên dường như nhận ra thiếu niên ấy đang muốn thoát ra khỏi vòng tay mình, y liền nhanh chóng nắm lẩy eo người nọ mà giữ lại.
Vì sợ thiếu niên ấy đau, nên y chỉ cứng tay lại chứ không dám dùng sức.
Kỳ Bạch Nhiên gấp gáp nói với thiếu niên.
"Thời Xuyên, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644491/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.