Ngày rời kinh ấy mưa phùn kéo dài, sắc trời âm trầm, gió cũng cuốn theo hàn ý, lúc ấm lúc lạnh.
Xe ngựa dừng ở cửa phủ Thái Tử, Thiên Lý Thanh mặc một bộ bạch y như cũ, tóc dùng ngọc quan cài lại, một nửa thả tung nơi đầu vai. Hắn nắm tay Đường Ngọc Phỉ đi bộ, mỉm cười nghe nàng lải nhải, Mạch Thanh Khoa, Tuệ Nguyệt cùng Dạ Kiêu đi phía sau cách họ ba bước.
Thiên Lý Thanh bước chân rất chậm, tay kéo Đường Ngọc Phỉ rất lạnh, nắm chặt.
Đường Ngọc Phỉ đau lòng, kéo tay hắn lên đặt ở bên môi thổi khí, tiếp theo lại chà xát, lúc này mới nói: “Bao tay sắp dệt xong rồi, điện hạ cố chịu một chút.”
“Được.” Thiên Lý Thanh lên tiếng, đợi nàng buông tay hắn mới vén một sợi tóc bị gió thổi bay của nàng ra sau tai, thay nàng đội mũ trùm đầu, đỡ nàng lên xe ngựa, tiếp theo từ trong tay Dạ Kiêu lấy một hộp gấm đặt vào tay nàng: “Sau khi đến nơi hãy mở.”
“Là cái gì vậy?” Đường Ngọc Phỉ thấy hắn thần bí, chớp mắt tò mò hỏi.
“Đến lúc đó sẽ biết, phải tuân thủ ước định.” Hắn thân mật nhéo mũi nàng dặn dò, dứt lời lui lại một bước, không có ý định lên xe ngựa. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Điện hạ?” Đường Ngọc Phỉ khó hiểu nhìn hắn.
“Trong cung còn có chút việc vặt cần xử lý, nàng đi trước đi.” Thiên Lý Thanh đứng yên trước người nàng, ngữ khí nhàn nhạt.
“Có chuyện gì? Thần thiếp đi cùng chàng.” Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, xách váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-suoi-am-trai-tim-cua-nam-phu/2512143/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.