Ngày rời kinh ấy mưa phùn kéo dài, sắc trời âm trầm, gió cũng cuốn theo hàn ý, lúc ấm lúc lạnh.
Xe ngựa dừng ở cửa phủ Thái Tử, Thiên Lý Thanh mặc một bộ bạch y như cũ, tóc dùng ngọc quan cài lại, một nửa thả tung nơi đầu vai. Hắn nắm tay Đường Ngọc Phỉ đi bộ, mỉm cười nghe nàng lải nhải, Mạch Thanh Khoa, Tuệ Nguyệt cùng Dạ Kiêu đi phía sau cách họ ba bước.
Thiên Lý Thanh bước chân rất chậm, tay kéo Đường Ngọc Phỉ rất lạnh, nắm chặt.
Đường Ngọc Phỉ đau lòng, kéo tay hắn lên đặt ở bên môi thổi khí, tiếp theo lại chà xát, lúc này mới nói: “Bao tay sắp dệt xong rồi, điện hạ cố chịu một chút.”
“Được.” Thiên Lý Thanh lên tiếng, đợi nàng buông tay hắn mới vén một sợi tóc bị gió thổi bay của nàng ra sau tai, thay nàng đội mũ trùm đầu, đỡ nàng lên xe ngựa, tiếp theo từ trong tay Dạ Kiêu lấy một hộp gấm đặt vào tay nàng: “Sau khi đến nơi hãy mở.”
“Là cái gì vậy?” Đường Ngọc Phỉ thấy hắn thần bí, chớp mắt tò mò hỏi.
“Đến lúc đó sẽ biết, phải tuân thủ ước định.” Hắn thân mật nhéo mũi nàng dặn dò, dứt lời lui lại một bước, không có ý định lên xe ngựa. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Điện hạ?” Đường Ngọc Phỉ khó hiểu nhìn hắn.
“Trong cung còn có chút việc vặt cần xử lý, nàng đi trước đi.” Thiên Lý Thanh đứng yên trước người nàng, ngữ khí nhàn nhạt.
“Có chuyện gì? Thần thiếp đi cùng chàng.” Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, xách váy phân trần muốn xuống, lại bị Dạ Kiêu tiến lên ngăn cản.
Thiên Lý Thanh mở dù, mắt phượng lẳng lặng nhìn nàng: “Ngọc Nhi, hiện giờ ta còn là Thái Tử, nên đi gặp phụ hoàng một lần cuối.”
Đường Ngọc Phỉ nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy thật sự không thể phản bác lý do của hắn, hắn bỏ đi thân phận Thái Tử, có lẽ Chính Gia Đế sẽ có chuyện muốn nói riêng với hắn, vì thế do dự trong chớp mắt hỏi: “Thần thiếp có thể chờ điện hạ trở về, đến lúc đó thì cùng nhau đi được không?” Dù sao cũng sẽ đi, nàng không vội chút thời gian này.
Thấy ánh mắt nàng bướng bỉnh, cũng đã đoán được nàng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, Thiên Lý Thanh than nhẹ một tiếng, đi đến trước người nàng, ôn nhu an ủi: “Đừng lo lắng, ta sẽ đuổi kịp nàng nhanh thôi.” Dứt lời, hắn tiến lên hôn môi nàng, động tác mềm nhẹ, cẩn thận, tựa như lông chim xẹt qua, ngưa ngứa. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng như một kiện trân bảo hiếm có.
Hương vị quen thuộc trên người hắn truyền đến, Đường Ngọc Phỉ không nhịn được đỏ mặt, bọn Dạ Kiêu còn đang nhìn đấy! Sao hắn lại không sợ xấu hổ như vậy?
Trằn trọc môi nàng hồi lâu, Thiên Lý Thanh mới chậm rãi buông ra, cười khẽ: “Được rồi, đi đi.”
Tuệ Nguyệt cùng Mạch Thanh Khoa cũng lên xe ngựa, Dạ Kiêu ngồi ở chỗ cao trên thân đại mã, vung roi ngựa, bánh xe xoay chuyển, chở bọn họ đi xa.
Đường Ngọc Phỉ nhịn không được vén rèm lên quay đầu lại nhìn Thiên Lý Thanh. Giữa mưa phùn mông lung, hắn bung dù, quần áo trắng tinh, đứng im bất động. Khuôn mặt thanh lãnh dần mơ hồ nhưng cặp mắt đen kia lại gắt gao đuổi theo nàng, đứng yên tựa như pho tượng đá. Phía sau hắn là đại môn hành cung thật lớn, mái đấu giác cong cong, hạ nhân trong phủ đều đã phân phát hết, hắn lẻ loi đứng đó một mình, như dung nhập vào một bức tranh xưa cũ.
Theo xe ngựa càng lúc càng xa, màu trắng kia rốt cuộc hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.
Không biết qua bao lâu Đường Ngọc Phỉ mới hồi phục tinh thần, ngơ ngẩn buông mành Không biết vì sao, nàng vốn nên vui vẻ, nhưng đáy lòng lại trống rỗng khó chịu cực kỳ.
Tuệ Nguyệt nhận thấy nàng khác thường, nhẹ kéo ống tay áo nàng hỏi: “Thái tử phi không thoải mái ở đâu sao?”
Đường Ngọc Phỉ mờ mịt lắc đầu, nàng cũng không biết mình bị làm sao, chẳng lẽ ở hành cung lâu quá sinh ra cảm tình sao? Không biết nữa, nàng theo bản năng quay đầu nhìn Mạch Thanh Khoa, phát hiện hắn ôm gối ngồi một góc, ngơ ngẩn xuất thần, căn bản không để ý đến lời các nàng.
Nàng đột nhiên khó chịu, nhịn không được lại vén rèm lên. Xe ngựa chạy cực nhanh, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng thoảng qua, Đường Ngọc Phỉ cũng không thể bắt lấy bất kỳ thứ gì.
Không biết chạy được bao lâu, khi Tuệ Nguyệt đã mơ màng sắp ngủ xe ngựa chợt dừng lại, chấn động đến mức người bên trong xe đều choáng váng.
“Đường Ngọc Phỉ, ta muốn gặp ngươi.” Ngoài mành vang lên một giọng nữ đoan trang, Đường Ngọc Phỉ lập tức nhận ra chủ nhân của thanh âm này —— Đồng Dương quận chúa.
Nàng vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy một cỗ kiệu cách đó không xa, Đồng Dương quận chúa cùng thị nữ bên người của nàng – Hồng Liên đứng cách đó không xa, một thân hoa phục giữa thiên địa âm trầm phá lệ xuất sắc, bên cạnh là hơn hai mươi thị vệ đeo đao. Dạ Kiêu xoay người xuống ngựa, rút trọng kiếm che chở xe ngựa, ánh mắt lãnh lệ.
“Đồng Dương quận chúa, giữa chúng ta còn gì để nói?” Đường Ngọc Phỉ nhíu lông mày, nhàn nhạt hỏi.
Đồng Dương quận chúa hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ ẩn ẩn lộ ra một tia ghen ghét. Nàng là quận chúa, là tài nữ nổi danh kinh thành, mà Đường Ngọc Phỉ bất quá chỉ là một bao cỏ, đời này của các nàng vốn không nên giao thoa. Nhưng chính một nữ nhân như vậy lại lấy đi ánh mắt của Thiên Lý Thanh, khiến cho hắn cam nguyện vì nàng ta mà trả giá hết thảy. Cho dù nàng chưa bao giờ yêu Thiên Lý Thanh nhưng vẫn cảm thấy tức ngực khó thở, không thoải mái.
Nàng rối rắm hồi lâu, rốt cuộc vẫn thiếu kiên nhẫn muốn đem chuyện Thiên Lý Thanh trong cung ngày ấy nói cho nàng ta biết. Đương nhiên, nàng chẳng giúp ai cả, chỉ là không muốn Thiên Lý Thanh thuận lợi tiến hành kế hoạch vì nàng ta.
“Nếu sự tình liên quan Thiên Lý Thanh thì sao? Ngươi có biết hắn vì ngươi trả giá thứ gì không? Hắn sắp chết rồi.” Đồng Dương quận chúa chậm rãi tươi cười, ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm nàng.
Hô hấp của Đường Ngọc Phỉ cứng lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi nói cái gì?”
Dạ Kiêu nắm thật chặt trọng kiếm trong tay, âm trầm nhìn Đồng Dương quận chúa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thái tử phi, thuộc hạ có thể động thủ giết nàng!”
“Ngươi quả nhiên không biết, vẫn còn chẳng hay biết gì?” Đồng Dương quận chúa lạnh lùng phá lên cười, mang theo khoái ý trả thù, nàng ta nâng cằm, lộ ra biểu tình đắc ý: “Ngươi cho rằng độc trên người của ngươi dễ giải như vậy sao? Đó chính là hàn độc mà độc sư riêng của Tam hoàng tử điều phối ra, nếu không có Thiên Lý Thanh lấy giải dược cho ngươi, ngươi đã sớm chết rồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đường Ngọc Phỉ, rốt cuộc ngươi có chỗ nào tốt, có thể khiến Thiên Lý Thanh vì ngươi làm đến nông nỗi như vậy?”
“Dạ Kiêu, nàng nói thật sao?” Thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Đồng Dương quận chúa, Đường Ngọc Phỉ không biểu tình hỏi Dạ Kiêu.
“Thái tử phi……” Rõ ràng chỉ là một ánh mắt, Dạ Kiêu lại đột nhiên có chút hoảng loạn, càng không biết nên trả lời thế nào. Bờ môi của hắn giật giật, cuối cùng cúi đầu quỳ gối trước người Đường Ngọc Phỉ, sắc mặt Mạch Thanh Khoa trong xe trắng bệch, mà Tuệ Nguyệt thì bưng kín miệng kinh hãi.
Đường Ngọc Phỉ nhảy xuống xe ngựa, lấy roi ngựa hung hăng quất lên người Dạ Kiêu, ngữ khí càng thêm đạm mạc: “Nói đi, nàng ta nói có thật không?”
Dạ Kiêu rũ đầu không nói, chịu một roi, chỉ cảm thấy trên lưng như bị lửa đốt đau đớn.
Tiếng gió đảo qua, lại một cái roi ngựa nữa nặng nề vụt lên lưng hắn, Đường Ngọc Phỉ không hề nhẹ tay, dùng mười phần lực. Nàng mỗi lần đánh lại hỏi một câu, thanh âm đạm mạc nghe không ra cảm xúc, Dạ Kiêu toát mồ hôi lạnh, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Vốn Đồng Dương quận chúa vẫn ung dung nhìn một màn này, nhưng Đường Ngọc Phỉ chỉ bình tĩnh, phảng phất như căn bản không để bụng một mạng người trước mắt. Nàng không nhịn được nhíu lông mày, tươi cười nơi khóe môi lung lay sắp đổ.
“Thái tử phi, đừng đánh! Dạ Kiêu không nói thì để ta nói!” Mạch Thanh Khoa rốt cuộc nghiêng ngả lảo đảo xuống xe ngựa, quỳ gối trước mặt Đường Ngọc Phỉ.
Nhưng Mạch Thanh Khoa lau nước mắt, cắn chặt răng: “Sau khi Thái tử phi té xỉu ở tết Thượng Nguyên, đại phu trong phủ bó tay, căn bản không thể điều phối ra giải dược. Là điện hạ nuốt độc dược của Tam hoàng tử, lấy mạng đổi mạng mới có được giải dược, Tam hoàng tử kia nói trong vòng nửa tháng sẽ độc phát thân vong.”
Nói tới đây, Mạch Thanh Khoa ngậm miệng, trong mắt toàn là bi thương.
Mưa phùn còn đang bay, Đường Ngọc Phỉ loạng choạng, cơ hồ muốn ngã xuống. Tay nắm chặt roi ngựa run rẩy mãnh liệt, nàng thốt ra một câu từ kẽ răng: “Rõ ràng các ngươi đều biết, lại không ngăn cản hắn, lại không nói cho ta……”
Nàng đột nhiên cảm thấy cả người rét run, từ tết Thượng Nguyên đến bây giờ đã qua bao lâu? Nàng tính không rõ. Thiên Lý Thanh đột nhiên gấp gáp muốn tiễn nàng đi như vậy là bởi vì biết ngày chết của mình đã đến sao?
Rõ ràng thân trúng kịch độc, nhưng hắn không nói cho nàng biết, nàng cũng thật sự chưa nhìn ra, bị những lời nói dối của hắn lừa, chỉ nghĩ do hắn quá mức mệt nhọc sắc mặt mới kém như vậy. Mấy ngày này, hắn làm sao chịu được thống khổ trúng độc? Lại mang tâm thế như thế nào để an bài đường lui cho nàng, đưa nàng rời khỏi kinh thành?
“Thái tử phi.” Tuệ Nguyệt khóc nức nở.
Đường Ngọc Phỉ mở miệng, cảm thấy thanh âm của mình khàn khàn đáng sợ: “Tuệ Nguyệt, lấy hộp gấm điện hạ giao cho ta ra.”
Tuệ Nguyệt không dám rơi lệ, đôi tay run rẩy đặt hộp gấm lên tay nàng, Đường Ngọc Phỉ mở ra, trong hộp là hai thứ —— một là hưu thư, hai là chiếc nhẫn Thủy Bích.
Đầu óc nàng oanh một tiếng lâm vào trống rỗng, Đường Ngọc Phỉ ngơ ngẩn nhìn, cảm thấy tất cả thanh âm trên thế gian đều đã biến mất, đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Cái nhẫn ban chỉ này là vật nàng nhận được vào ngày thứ hai sau khi gả vào phủ Thái Tử, Thiên Lý Thanh đeo nó lên ngón cái của nàng, nói cho nàng biết thấy vật như gặp người, về sau sẽ không ai có thể khi dễ nàng nữa.
Nàng khăng khăng trả nhẫn về, không ngờ nhanh như lại trở về trong tay nàng.
Lần này là thật sự tử biệt rồi.
Đồng Dương quận chúa mở to hai mắt nhìn cái nhẫn kia, trên mặt toàn là thần sắc thất bại, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này, A Thanh ca ca giao cái nhẫn này cho ngươi, sao hắn lại …” Diễn đàn Vietwriter.vn
Không biết qua bao lâu, Đường Ngọc Phỉ chỉ chậm rãi lấy phong hưu thư kia ra, xé thành từng mảnh nhỏ, bay theo gió.
Nàng đoạt trọng kiếm bên hông Dạ Kiêu chém đứt sợi dây nối ngựa và xe, xoay người lên ngựa, kéo nó quay đầu, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, vung roi kéo cương. Tuấn mã hí vang chở người trên lưng chạy xa, quyết tuyệt đến vậy. Mà đám người Dạ Kiêu quỳ gối trong mưa bất động trong chớp mắt, bọn họ rõ ràng biết, nhưng lại không thể ngăn cản.
Sắc mặt Đồng Dương quận chúa trắng bệch, nàng vẫn cảm thấy, mình thua rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]