Mấy ngày nay đã rất nhiều người lục tục tới phủ Thái Tử, Thiên Lý Thanh vội vàng tiếp kiến, thời gian ở cùng Đường Ngọc Phỉ cũng giảm bớt rất nhiều. Đường Ngọc Phỉ không bất mãn, biết hắn đang bận chuyện rời kinh nên nàng cũng lo thu dọn đồ vật mình muốn mang đi, dù sao sau này bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Độc trong cơ thể nàng đã loại bỏ được bảy tám phần, sắc mặt ngày càng tốt, ăn uống cũng nhiều hơn, Tuệ Nguyệt cũng vui mừng ra mặt. Nhưng mấy ngày liên tiếp đều không nhìn thấy Dạ Kiêu, Đường Ngọc Phỉ nghi hoặc, đồng thời nhạy bén phát giác Tuệ Nguyệt sẽ thường xuyên phát ngốc.
Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện này với Thiên Lý Thanh, nếu hai người kia thích nhau thì nên tác hợp cho họ. Nàng vẫn luôn coi Tuệ Nguyệt là tỷ muội, Tuệ Nguyệt ở bên Dạ Kiêu, cũng coi như giảm cho nàng một cọc tâm sự.
Đóng gói đồ vật cuối cùng xong, Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm nữa, Thiên Lý Thanh ở trong thư phòng một ngày rồi, không biết đã dùng cơm trưa chưa. Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ không nhịn được lo lắng, tính tự mình xuống bếp nấu cho hắn ăn. Sau khi vào thế giới này cơ hội để nàng xuống bếp rất ít, suýt quên nàng còn có nghề này.
Trong thư phòng, chuyện cuối cùng đã xử lý thoả đáng, Thiên Lý Thanh mới dựa lưng vào ghế, giữa hàng mày toàn là vẻ mỏi mệt.
Độc của Thiên Lý Sóc quả nhiên lợi hại, lục phủ ngũ tạng của hắn mỗi thời mỗi khắc đều đau đớn khó nhịn như lửa đốt, như muốn đem nội tạng của hắn đốt cháy đến không còn mới bằng lòng bỏ qua. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nói đại khái chính là hồi quang phản chiếu, Thiên Lý Thanh không nhịn được cười khổ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đã nhiều ngày, hắn nhịn thật vất vả.
Cửa phòng bị gõ vang, Thiên Lý Thanh lười mở mắt, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Sau âm thanh đẩy cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc: “Điện hạ.”
Thiên Lý Thanh trợn mắt, người đứng trước mặt là Đường Ngọc Phỉ, trong tay là một hộp đồ ăn, cười vui vẻ. Mặt mày hắn không tự giác nhu hòa vài phần, vẫy tay với nàng.
“Sao sắc mặt Điện hạ lại khó coi như vậy?” Khi Đường Ngọc Phỉ thấy rõ hắn liền hoảng sợ, sắc mặt Thiên Lý Thanh tái nhợt, môi mỏng trắng bệch, chẳng lẽ là độc trong thân thể hắn lại phát tác?
Thiên Lý Thanh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, chỉ vào đồ vật trong tay nàng hỏi: “Trong khoảng thời gian này có chút mệt, có lẽ là không nghỉ ngơi tốt, đây là cái gì?”
“Thần thiếp nghĩ có lẽ điện hạ vẫn chưa dùng cơm trưa, cho nên đặc biệt làm vài món.” Đường Ngọc Phỉ áp xuống lời nói vừa đến bên miệng, ngược lại đem từng cái đĩa trong hộp đồ ăn ra, đây là đồ ăn nàng tỉ mỉ làm, có lẽ sẽ hợp khẩu vị của Thiên Lý Thanh.
Nàng dùng đũa gắp măng đút cho Thiên Lý Thanh, đợi hắn đánh giá.
“Rất ngon.” Thiên Lý Thanh gian nan nuốt xuống, lông mày nhăn lại nhỏ đến mức không thể phát hiện. Kỳ thật hắn ăn không vô thứ gì, nhưng không đành lòng khiến nàng khổ sở, vẫn muốn giả bộ hứng thú cực cao.
Lúc này Đường Ngọc Phỉ mới đặt đũa vào trong tay hắn, cười nói: “Điện hạ tự mình ăn đi.”
Thiên Lý Thanh gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời ăn một ít. Đường Ngọc Phỉ nhìn trong chốc lát cảm thấy vừa lòng, lúc này mới đứng dậy đi dọc theo giá đồ cổ. Thư phòng của Thiên Lý Thanh rất lớn, hắn thích đọc sách, số lượng sách ở nơi này có lẽ lên đến hàng ngàn hàng vạn cuốn. Nàng nhìn một vòng, không nhịn được hỏi: “Điện hạ có muốn mang đám sách này đi không?”
“Để lại đây cũng được.”
“Hạ nhân trong phủ ít đi rất nhiều, đều đã cho về hết rồi sao?”
“Ừ.”
Nàng vòng ra sau giá, đột nhiên nhìn thấy ba bồn hoa Phù Tang đang lẳng lặng nở ở góc tường cách đó không xa, cánh hoa đỏ bừng kiều nộn động lòng người, còn mang theo bọt nước trong suốt, hình như được chăm sóc rất tốt. Đường Ngọc Phỉ vô cùng kinh ngạc, sau đó hưng phấn nói: “Điện hạ, thì ra ngươi còn giữ hoa Phù Tang của ta!”
Còn tưởng hoa này đã bị hắn ném đi rồi, không ngờ lại còn sống tốt đặt ở đây, hơn nữa đều đã nở.
Đường Ngọc Phỉ kéo hoa Phù Tang ra, có chút cảm khái nói với Thiên Lý Thanh: “Ba bồn hoa Phù Tang này chính là vật may mắn của thần thiếp đấy, điện hạ có biết tên của từng chậu là gì không?”
Thiên Lý Thanh dừng lại động tác, mắt phượng ngưng nàng: “Là gì?”
“À, gọi là ‘Thiên’, ‘Lý’, ‘ Thanh’.” Đường Ngọc Phỉ chỉ vào từng bồn hoa, ánh mắt đắc ý, trên mặt lộ ra ngọt ngào, tựa như trẻ nhỏ khoe khoang chiến tích.
Sao lại là tên của hắn? Thiên Lý Thanh dở khóc dở cười, đang muốn nói chuyện, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chiếc đũa trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất.
Biến cố đột nhiên làm Đường Ngọc Phỉ hoảng sợ, lập tức tiến lên hai bước khẩn trương hỏi: “Điện hạ làm sao vậy?”
Nàng đang muốn tinh tế nhìn hắn, Thiên Lý Thanh lại đột nhiên vòng tay ôm eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, tiếng nói trầm thấp: “Không có gì, chỉ là hơi mệt.” Mà ở nơi nàng không nhìn thấy, Thiên Lý Thanh thong thả dùng áo choàng lau đi vết máu nơi khóe môi, trong mắt toàn là thống khổ.
Thời điểm tách ra, nếu để nàng ở cạnh mình, nàng sẽ phát hiện.
Không tự giác, tay hắn đặt trên eo nàng dần buông ra.
Tim Đường Ngọc Phỉ đập bịch bịch, không biết vì sao, nàng cảm thấy rất bất an, cố nén nội tâm nôn nóng hỏi: “Điện hạ không thoải mái ở đâu? Để thần thiếp gọi đại phu đến xem.”
“Ngọc Nhi.” Thiên Lý Thanh đột nhiên ra tiếng.
“Thiếp đây.”
“Có chuyện này, ta vẫn chưa từng hỏi ngươi nàng.” Thanh âm Thiên Lý Thanh rất nhẹ, đè nặng tình cảm không thể nói rõ: “Không thể cho nàng một hài tử, nàng có trách ta không?”
Từ nhỏ thân hắn đã trúng kịch độc, thái y sớm nói hắn sống không quá 30 tuổi. Dù có lưu lại hài tử, chỉ sợ cũng là đứa trẻ yểu mệnh, sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng chịu hai lần khổ đau ly biệt?
Nếu nàng hận hắn, hắn cũng không còn cách nào khác.
Đường Ngọc Phỉ ngẩn người, ôm cổ hắn nói: “Điện hạ, thần thiếp không trách chàng, có thể làm thê tử của chàng đã là chuyện may mắn lớn nhất của ta. Chỉ cần có thể ở bên chàng là được, thần thiếp không cần con cái.”
May mắn? Trái tim như bị gai nhọn đâm thật mạnh, đau đến mức Thiên Lý Thanh không dám thở, đôi mắt chua xót.
Hơn nửa ngày mới thu liễm sạch sẽ tất cả cảm xúc của mình, hắn buông Đường Ngọc Phỉ ra, giơ tay giúp nàng vén tóc mái, ôn nhu nói: “Sáng sớm ngày mai là có thể rời đi, thu xếp đồ đạc thỏa đáng cả chưa?”
Đường Ngọc Phỉ gật đầu: “Tạm tạm rồi.”
Mắt nàng lộ ra nghi hoặc, vốn còn muốn hỏi gì đó, nhưng khóe môi Thiên Lý Thanh giơ lên ý cười, kéo tay nàng qua cụng trán: “Bao tay trước nàng làm cho Dạ Kiêu, có thể làm cho ta một đôi không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đâu phải đồ của Điện hạ không ấm, hay là? Chẳng lẽ chàng ăn dấm với Dạ Kiêu?” Quả nhiên suy nghĩ của Đường Ngọc Phỉ bị xoay chuyển, không nhịn được giơ tay chọc ngực hắn, ngữ khí chế nhạo. Nhưng người hắn rất lạnh, không có chút độ ấm nào, làm nàng đau lòng.
“Ừ, bổn cung ghen.”
Đường Ngọc Phỉ ngẩn ra, không ngờ hắn sẽ thừa nhận như vậy. Lúc này hắn nhìn chăm chú đôi mắt nàng thật sâu, thâm tình trong đó dường như có thể nhỏ thành nước, trần trụi và chân thành, thâm thúy và đậm sâu. Mặt nàng không nhịn được nóng lên, nụ cười càng ngọt ngào: “Vậy để thần thiếp làm cho Điện hạ một đôi, sao đông sắp qua rồi chàng mới nói chứ.”
Bước chân nàng nhẹ nhàng, trước khi đẩy cửa bước ra còn đặc biệt dặn dò: “Phải ăn cho hết đấy, thần thiếp rất ít khi xuống bếp nha.”
Thiên Lý Thanh không đứng dậy, lẳng lặng ngồi, khóe môi mỉm cười nhìn nàng. Đường Ngọc Phỉ đứng ở cửa, đột nhiên có chút do dự, nhưng lại không biết vì sao, đành cười với hắn. Nàng đẩy cửa ra, loáng thoáng thấy một vệt đỏ như máu đã khô trên vạt áo của hắn.
Chắc là nàng bị hoa mắt, Đường Ngọc Phỉ nhíu mày nghĩ vậy.
Đường Ngọc Phỉ không biết, trong nháy mắt nàng đi, Thiên Lý Thanh đột nhiên nặng nề ho khan, hắn giơ tay che môi lại, máu tươi còn chảy ra từ giữa khe hở ngón tay trắng tinh như ngọc, nhiễm hồng vạt áo tuyết trắng của hắn.
Dạ Kiêu biến mất mấy ngày đi ra từ chỗ tối, nôn nóng kêu: “Điện hạ!” Hốc mắt hắn đỏ bừng, sắc mặt lãnh lệ nay đã xám trắng.
Thiên Lý Thanh nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, hơn nửa ngày mới ngừng ho khan, vô lực dựa vào ghế nói: “Sáng sớm ngày mai đưa Thái tử phi rời phủ, chuyện của bổn cung … Có thể kéo bao lâu hay bấy lâu.”
“Điện hạ, việc gì phải thế? Chỉ cần ngài hạ lệnh, thuộc hạ có liều mạng này cũng sẽ đoạt giải dược lại cho người. Còn những ám vệ trong phủ nữa, chỉ cần có thể cứu được điện hạ, bọn ta nguyện ý trả giá bằng tính mạng!” Dạ Kiêu quỳ thật mạnh trước người Thiên Lý Thanh, thanh âm run rẩy.
Nhưng hắn chờ thật lâu cũng chỉ nghe được một câu nhẹ như nỉ non của Thiên Lý Thanh: “Độc của bổn cung không giải được.”
Hắn ngẩng đầu không dám tin.
“Còn nữa, các ngươi đoạt lại giải dược rồi thì sao? Thiên Lý Sóc có thù tất báo, đời này hắn sẽ trả thù Ngọc Nhi và Đường tướng quốc, các ngươi muốn bổn cung chết không nhắm mắt sao?” Thiên Lý Thanh cười sầu thảm, độc của Thiên Lý Sóc cùng dư độc trong thân thể hắn phản ứng lẫn nhau, hiện giờ đang phá hư thân thể hắn, hắn có dự cảm, thời gian của mình không còn nhiều, điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng khiến nàng vui vẻ hơn một chút.
Cần gì phải lãng phí ám vệ đi cứu một người sắp chết như hắn? Sau khi hắn chết, những thứ của hắn đều là của nàng, hắn cũng yên tâm hơn một ít.
Thiên Lý Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, một lần nữa cầm đũa, chậm rãi đút đồ ăn trên đĩa vào miệng. Mỗi ngụm hắn ăn, dạ dày hắn lại thống khổ thêm một phần, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại rất bình yên. Hắn muốn ăn hết vì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Động tác của hắn đình trệ, ngón tay run rẩy, đũa rơi xuống đất rất nhiều lần, hắn lại kiên trì khom lưng nhặt lên, làm như không có việc gì tiếp tục ăn. Thỉnh thoảng lại sặc ra máu, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ lau đi.
Trong thư phòng yên tĩnh vang lên vài tiếng ho khan tê tâm liệt phế, vết máu hồng bắn tung tóe lên bàn bạch sứ thật bắt mắt.
“Điện hạ, đừng ăn.”
“Điện hạ, Dạ Kiêu cầu người, đừng ăn.”
“Điện hạ, Dạ Kiêu cầu xin người.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Rốt cuộc Dạ Kiêu không thể nhẫn nại được nữa, gào khóc, từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất. Hắn biết rõ ngày này sẽ đến, nhưng lúc nó đến, vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ. Từ nhỏ hắn đã cùng lớn lên với Thiên Lý Thanh, làm ám vệ mười tám năm bên người hắn, bảo vệ hắn cẩn thận, cũng tận mắt thấy hắn từ một tiểu thiếu niên khí phách hăng hái biến thành phế Thái Tử nội liễm trầm mặc.
Hắn vốn là nhân trung long phượng, vốn nên tỏa sáng rực rỡ trên cõi đời, nhưng trời không dung hắn. Thật vất vả mới có người dùng cả trái tim thương yêu hắn, vì sao ông trời cũng không chịu bố thí thêm chút thời gian?
Cuộc đời này của Điện hạ, quá khổ, thật sự quá khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]