Dòng xe cộ trên đường đông đúc như cá mòi trong lon*, một tiếng còi lớn vang nên, Đường Ngọc Phỉ bị chặn trên đường hận không thể bóp chết Thẩm Tắc Hành.
*: ý chỉ sự đông đúc, chật chội.
Sau khi từ quán cà phê đi ra, cô lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Thủ Ý, nhưng gọi rất nhiều lần cũng không có ai nghe máy, sau đó cô dứt khoát tắt máy. Ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi bị phản bội, cả quãng đường Đường Ngọc Phỉ lôi Thẩm Tắc Hành ra mắng tám trăm lần.
Cách đây không lâu trợ lý đã gửi tin nhắn cho cô, nói cho cô biết Thẩm Thủ Ý đã đi Mỹ, cho dù bây giờ cô trở về tập đoàn Thẩm thị cũng không thể gặp được.
Dù Đường Ngọc Phỉ căm uất đến đâu cũng không thể làm gì khác ngoài cho taxi quay đầu lần nữa, nào ngờ đường đi đến sân bay lại bị tắc nghẽn, cô bị kẹt ở trên cao tốc gần một tiếng đồng hồ.
“Bác tài, chuyến bay của tôi sắp cất cánh rồi” Đường Ngọc Phỉ khóc không ra nước mắt.
“Cô gái à, tôi cũng đâu có cách nào khác, cô nhìn tình hình kẹt xe này xem.” Bác tài ngồi yên trên ghế lái và nhìn xung quanh.
Đường Ngọc Phỉ chỉ hận chính mình không thể chạy như bay trên cao tốc, cả quãng đường vừa lo âu vừa cầu nguyện để đến kịp sân bay. Quả nhiên được thông báo chuyến bay đã cất cánh, cô tức giận đến mức phun ra câu chửi thề. Chuyến bay tiếp theo đến Mỹ lúc 10 giờ tối, ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-suoi-am-trai-tim-cua-nam-phu/2512080/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.