Chương trước
Chương sau
Ông Thẩm chọn cho Đường Ngọc Phỉ tòa nhà cách nơi Thẩm Thủ Ý ở rất gần, là một biệt thự nhỏ hai tầng, còn có cả một sân lớn, bên trong hoa cỏ đều được cắt sửa cẩn thận.

Sân nhà họ Thẩm lớn mà không lộn xộn, lối đi đều tu sửa gọn gàng, không có chuyện hòn non bộ chặn đường, tất cả đều vì thuận tiện cho đôi mắt của Thẩm Thủ Ý, ông nội Thẩm đối với cháu trai này đúng là hết mực quan tâm.

Đường Ngọc Phỉ biết ông Thẩm ở một mình khó tránh khỏi cô đơn, lúc rảnh rỗi đều ngoan ngoãn cùng ông uống trà chơi chim, tình cảm ông cháu thật sự rất tốt. Duy nhất có điểm cô chưa hài lòng chính là đã qua rất nhiều ngày mà cô vẫn chưa thể nhìn thấy Thẩm Thủ Ý.

Sáng sớm hôm nay, Đường Ngọc Phỉ hiếm khi không ngủ nướng như mọi lần nữa mà lại dậy rất sớm, đi vào trong sân nhỏ để tưới nước cho hoa cỏ.

Từ trong vườn của nhà họ Thẩm truyền đến tiếng chim hót véo von, phía đối diện trồng kín sân các loại hoa xinh đẹp, tươi tốt, vẫn còn đọng lại giọt sương trên cánh hoa. Bỗng nhiên Đường Ngọc Phỉ nổi lên hứng thú, mang đàn violon ra rồi đặt lên cổ, theo sự đong đưa của cánh tay phải, phát ra khúc nhạc nhẹ nhàng du dương như tiếng nước chảy.

Cô diễn tấu bài “Sáng Sớm”, khúc nhạc mềm mại nhưng lại mang theo tinh thần phấn chấn đan xen cùng tiếng chim hót véo von, tất cả đều vô cùng tuyệt vời.

Khi cô đang say sưa, bị vài tiếng chó sủa đầy thích thú kéo cô trở lại hiện thực. Ngón tay đang nhảy múa đột nhiên dừng lại, Đường Ngọc Phỉ kinh ngạc mở to mắt, phát hiện ngoài viện có một con Labrador màu trắng đang đứng, mong chờ nhìn về phía cô lè lưỡi vẫy đuôi đầy thân thiện

“Pharos!” Đường Ngọc Phỉ vô cùng vui vẻ, lập tức buông đàn violon ra mở cửa, Labrador chạy như bay về phía cô, vui vẻ chạy quanh chân cô mấy vòng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ ngồi xổm xuống, ngay lập tức nó nhào vào ngực cô, Đường Ngọc Phỉ bật cười vì bị chọc ngứa, nửa ngày mới kéo được con chó ngốc này ra: “Sao mày lại chạy đến đây, Thẩm tổng đâu?”

Vừa nói xong, Đường Ngọc Phỉ đã nhìn thấy từ xa có một người đàn ông từ từ đi tới.

Thẩm Thủ Ý mặc một bộ thể dục màu đen, tôn lên dáng người thon chắc cùng một cặp chân dài, thiếu đi vài phần trầm ổn nhưng lại nhiều thêm mấy phần bình dị gần gũi cùng với một tinh thần phấn chấn. Có lẽ anh vừa chạy bộ buổi sáng xong, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng trong suốt, gương mặt ửng đỏ, cổ áo kéo khóa thấp xuống một chút, lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp.

“Thẩm tổng, hóa ra anh cũng chạy bộ buổi sáng.” Đây là lần đầu tiên Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thủ Ý, hai mắt sáng lên nhìn anh chằm chằm, điểm lợi duy nhất khi mắt anh không nhìn thấy đó là có thể khiến cho mình không cần kiêng dè dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh.

Nghe thấy giọng nói của cô, vẻ mặt Thẩm Thủ Ý có chút ngạc nhiên: “Đường tiểu thư?”

Anh dắt theo Pharos chạy bộ buổi sáng, giữa đường nghe thấy tiếng đàn violon nên đã theo đến, kết quả Pharos còn kích động hơn cả anh, mới được nửa đường đã bỏ anh lại.

Đường Ngọc Phỉ biết anh ngạc nhiên chuyện gì, có chút ngượng ngùng nói: “Ông nội bảo tôi đến Thẩm gia viên* để bồi ông một thời gian ngắn, thực ra chúng ta đã là hàng xóm mấy ngày rồi.” Thảo nào cô chưa bao giờ gặp được Thẩm Thủ Ý, lúc người ta rời giường để chạy bộ buổi sáng thì mình vẫn còn đang ngủ nướng, lúc cô nằm trên giường thì người ta với từ công ty về.

*: nhà của vườn tược của nhà họ Thẩm.

Sự chênh lệch thời gian khiến cho người lười biếng như Đường Ngọc Phỉ lấy làm hổ thẹn và có chút xấu hổ.

“Thì ra là thế.” Chẳng trách trong Thẩm gia viên lại có tiếng đàn truyền ra, Thẩm Thủ Ý đột nhiên gật đầu: “Đường tiểu thư, cô đàn nghe rất êm tai.”

“Thật không? Nếu Thẩm tổng thích, tôi có thể mỗi ngày kéo cho anh … và Pharos cùng nghe.” Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng chuyển đối tượng, sợ sẽ làm Thẩm Thủ ý cảm thấy mình đường đột. Đồng thời, Pharos cũng rất nể mặt mà ẳng ẳng hai tiếng, nó tỏ ý rất vui vẻ đối với việc Đường Ngọc Phỉ nhắc đến tên nó.

Thẩm Thủ Ý khẽ cười một tiếng: “Pharos rất thích cô, trừ tôi ra thì nó cũng không thèm quan tâm với ai khác, thật hiếm khi nó thích một người,”

“Tôi cũng rất thích nó.” Đường Ngọc Phỉ xoa mạnh đầu Pharos, muốn cưa đổ được Thẩm Thủ ý liền phải tấn công từ mọi thứ bên cạnh anh, đến chó cũng không thể bỏ qua! “Đúng rồi Thẩm tổng, anh đã ăn sáng chưa?”



“Vẫn chưa”.

“Tôi cũng chưa ăn, nếu anh không ngại, chúng ta có thể cùng nhau ăn sáng không?”

Vẻ mặt Đường Ngọc Phỉ đầy chờ mong nhìn Thẩm Thủ Ý, chỉ thấy đối phương trầm ngâm một lát, rồi đầu nói: “Cũng được, nếu Đường tiểu thư đã là hàng xóm mới của tôi, tôi cũng nên mời cô một bữa.”

Khi cô ngơ ngạc theo Thẩm Thủ Ý vào về biệt thự, Đường Ngọc Phỉ vẫn chưa kịp phản ứng, ý cô là muốn Thẩm Thủ Ý nếm thử tài nấu ăn của mình, sao lại thành Thẩm Thủ Ý mời cô ăn sáng rồi? Sự tình xoay chuyển quá lớn làm cô không theo kịp.

Pharos từ ổ chó ngậm ra đồ chơi của bản thân, khuôn mặt nịnh hót nhìn cô, Đường Ngọc Phỉ ngồi xổm xuống cạnh nó, một bên sờ đầu nó, một bên ngước mắt quan sát căn nhà này.

Căn nhà đơn giản sơn hai màu đen trắng, vị trí hứng ánh sáng rất tốt, có vẻ đơn giản và sạch sẽ. Chỉ có một ít đồ dùng thiết yếu, góc tường có một bức tượng phật bà Quan âm màu xanh lục, từng khối gạch nền được lát ngay ngắn, bốn phía trống không không có chướng ngại vật.

“Đường tiểu thư, cô chờ một lát.” Thẩm Thủ Ý chỉ chỉ vị trí sofa, sau đó xoay người vào phòng bếp.

Đường Ngọc Phỉ lập tức đi theo vào.

“Thẩm tổng, cần tôi tới hỗ trợ không?”. Đường Ngọc Phỉ cẩn thận hỏi, để một người không nhìn thấy thay mình chuẩn bị bữa sáng, cô có chút băn khoăn.

“Những việc này ta đã quen làm, Đường tiểu thư không cần lo lắng.”

Thẩm Thủ Ý không ngẩng đầu, vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, mạch máu màu xanh nhạt kéo dài từ mu bàn tay đi lên, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

“Ông nội sẽ không vì đôi mắt của tôi mà đặc biệt chăm sóc, tôi cũng không quý giá như vậy.”

Đường Ngọc Phỉ nhìn anh thành thục lấy ra dao và thớt gỗ ra, tỉa nấm thành một đóa hoa xinh đẹp, sau đó nhanh chóng thái cà rốt thành sợi, tiếp theo anh lấy một cái cốc múc khoảng một chén gạo đổ vào trong nồi, rồi lại thêm ba chén nước sau đó vặn lửa lớn.

Vẫn chưa xong, anh lại lấy ra một cái cái chảo, cho thêm một lớp dầu sau đó đập hai quả trứng gà cho vào. Chờ khi cạnh của hai quả trứng hơi xém vàng, Thẩm Thủ Ý dùng xẻng nhỏ đem trứng lật lại,trứng vàng ruộm tỏa mùi thơm phức.

Đường Ngọc Phỉ, ở một bên không giúp được gì, đang trợn mắt há hốc mồm: “Thẩm tổng, sao anh lại nắm chắc trứng gà nên lật lúc nào, còn nữa kỹ thuật cắt rau thật sự rất tốt đó.’’

“Tôi dựa vào việc kiểm soát thời gian và tính toán khoảng cách.” Thẩm Thủ Ý vừa nói vừa đem cà rốt thái sợi và bỏ vào nồi cùng với nấm, ống tay áo bên trái lại tuột xuống. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thấy vậy, Đường Ngọc Phỉ ở bên bên cạnh đang bị đả kích sâu sắc, ngay lập tức vui vẻ nói: “Tôi đến giúp anh.”

Nói xong cô nắm lấy lấy cánh tay của Thẩm Thủ Ý, cẩn thận kéo ống tay áo của anh lên một lần nữa, nhưng không chú ý đến vành tai của Thẩm Thủ Ý có hơi ửng đỏ, bất giác giảm nhẹ nhịp thở của mình.

Trên người cô gái nhỏ mang theo một hương hoa tươi mát, không rõ là nước hoa của nhãn hàng nào, khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Khi đầu ngón tay mềm mại của cô cọ lên da anh, giống như mang theo một dòng điện nhỏ, khiến cho nửa cánh tay đang căng thẳng của anh đều đã tê dần. Đây là lần thứ hai bọn họ gần nhau như vậy.

Ho nhẹ một tiếng, Thẩm Thủ Ý đợi cô kéo xong ống tay áo rồi mới thu tay lại, thấp giọng nói: “Đường tiểu thư, cô ra ngoài trước đi, vẫn phải làm phiền cô chờ thêm một lát nữa rồi.”

“Được.” Nếu đối phương đã không cần mình hỗ trợ thì Đường Ngọc Phỉ đành phải đi ra ngoài và chơi đùa với Pharos, cầm quả cầu bằng lông của nó ném đi.



“Pharos, mau nhặt bóng về!”

Khi Thẩm Thủ Ý bê bữa sáng ra, nghe thấy tiếng cười đùa của một người và một chó, sau đó là tiếng thở hổn hển của Pharos. Xem ra nó thật sự rất thích cô gái nhỏ của nhà họ Đường này, thích đến mức sẵn sàng làm chân chạy vặt đi nhặt đồ cho cô, đãi ngộ như vậy đến cả anh cũng không có.

Trước giờ anh vẫn luôn kiệm lời, ông nội vì để anh học được cách sống độc lập nên không cho phép mời bảo mẫu, căn nhà này vẫn luôn vắng vẻ, cho tới hai năm trước khi Pharos đến mới thêm một chút sức sống, thế nhưng cũng không trêu đùa vui vẻ như vậy. Không nghĩ tới người đầu tiên đến nhà anh, ăn bữa sáng do anh làm lại là Đường Ngọc Phỉ.

Thẩm Thủ Ý vốn quen an tĩnh bỗng nhiên cảm thấy trong nhà có thêm một chút tiếng cười như vậy thật ra cũng rất tốt, bất giác trong lòng mềm mại thêm vài phần.

“Thẩm tổng, để tôi tới.” Đường Ngọc Phỉ thấy anh, lập tức tiếp nhận bữa sáng trên tay anh đặt lên bàn, Thẩm Thủ Ý cũng để cô kéo ghế cho anh rồi mới ngồi xuống.

Pharos có máy cho ăn tự động dành cho chó, nó kéo bát ăn tới bên cạnh chân của hai người, vui vẻ kêu lên hai tiếng.

Mùi cháo nấm thơm phức, thêm chút sắc xanh của hành lá và sắc cam của cà rốt trông rất ngon mắt khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, Đường Ngọc Phỉ đã không chờ nổi nữa nếm một ngụm, khen ngợi: “Thẩm tổng, tay nghề của anh thật tốt!”

“Cô không ngại bữa ăn này quá đơn giản là được rồi.” Thẩm Thủ Ý cười nhẹ nhàng, vốn anh ăn đã quen, nên không cảm thấy có chỗ gì đặc biệt. Nhưng cô gái nhỏ khen ngợi rất chân thành, khẩu vị của anh cũng tự giác tốt thêm vài phần.

“Thẩm tổng, sau này mỗi ngày tôi có thể sang đây nhờ bữa sáng được không?” Đường Ngọc Phỉ vừa húp cháo vừa nói.

Tiếp đó cô lại tỏ vẻ đáng thương: “Tôi thích ngủ nướng, khi thức dậy đã là giữa trưa rồi, sau này mỗi khi anh Thẩm chạy bộ buổi sáng xong có thể gọi tôi một tiếng không? Nếu tôi ngủ quên ông nội cũng không phần bữa sáng cho tôi.”

Con rất xin lỗi ông nội Thẩm, để giành được sự đồng cảm của Thẩm Thủ Ý, con chỉ có thể để người diễn vai ác thôi, Đường Ngọc Phỉ đang sám hối trong lòng.

Thẩm Thủ Ý hơi ngẩn ra, giọng điệu của cô gái nhỏ vô cùng oan ức, chuyện đầu tiên anh nghĩa đến là chuyện cô đưa cơm cho anh một tháng, cũng không biết cô đã tốn bao nhiêu nghị lực mới dậy được từ giường, thế mà bản thân mình lại liên tiếp từ chối gặp cô. Anh lại nhớ tới khi mình còn nhỏ cũng từng ngủ nướng và đúng thật là ngày đó ông đã phạt anh không cho ăn sáng, thế nên anh tin những lời cô nói.

Mang theo vài phần thương tiếc cùng áy náy, Thẩm Thủ Ý liền đồng ý.

Anh hoàn toàn không biết chính mình đã trúng kế, bởi vì anh nhất thời mềm lòng, không ngờ cô gái nhỏ lại đều đặn hàng ngày sang đây ăn ké.

Từ sau hôm đó, Thẩm Thủ Ý đều đi ngang qua sân nhỏ chỗ của Đường Ngọc Phỉ mỗi khi anh chạy bộ buổi sáng xong, nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng, cô gái nhỏ đã hưng phấn mở cửa ra và ôm lấy Pharos, sau đó một người một chó đi theo anh về nhà, vừa chơi đùa vừa dùng ánh mắt mong chờ nhìn anh làm bữa sáng.

Thời gian lâu dần, Thẩm Thủ Ý cũng quên cái lý do thoái thác thích ngủ nướng của Đường Ngọc Phỉ, mọi sự chú ý đều đặt vào việc để dỗ một người một chó.

Tuy rằng đã trở nên nhộn nhịp hơn, thế nhưng anh vẫn cẩn thận phát hiện tất cả đồ vật đều ở yên tại chỗ, cho tới bây giờ chưa từng gây ra sự xáo trộn nào cho anh, điều này cũng khiến anh càng thêm nuông chiều cô gái nhỏ. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thế nhưng vào một ngày nào đó cô gái nhỏ có tâm trạng tốt sẽ tham vào việc cho Pharos ăn cháo…. sau đó, nó không chịu ăn thức ăn cho chó nữa, điều này làm cho Thẩm Thủ Ý vô cùng bất đắc dĩ.

“Đường tiểu thư, cô chiều nó như vậy, sau này tôi cũng không quản được nó.” Ở phía đối diện, Đường Ngọc Phỉ đang ôm Pharos và xoa đầu nó, Thẩm Thủ Ý có thể nghe thấy được tiếng xoẹt xoẹt của Pharos đang liếm cháo.

Thế nhưng cô gái nhỏ lại cười rồi dùng giọng nói mềm mại nói rằng: “Ai bảo tính tính anh Thẩm quá tốt, tôi cũng do anh nuông chiều mà ra.”

Vậy sao? Thẩm Thủ Ý giật mình, sau đó không thể làm gì khác đành khẽ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.