Chương trước
Chương sau
Mặc kệ Trác Hân có cam lòng hay không, Thẩm Tắc Hành cũng không mặt dày mà yêu cầu thêm nữa, lúc sau hoàn toàn đen mặt mà không nói tiếng nào .

Bữa cơm lấy lệ này cuối cùng cũng kết thúc trong tâm trạng không vui. Trước khi đi Trác Hân còn không quên trừng mắt tức giận nhìn Đường Ngọc Phỉ, nhưng Đường Ngọc Phỉ chỉ lo gắp đồ ăn vào bát cho Thẩm Thủ Ý, một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn bà ta, ngược lại càng khiến cho bà ta càng tức giận hơn.

Thấy người không thuận mắt cuối cùng cũng đi rồi, nụ cười trên mặt ông nội Thẩm cũng nhiều hơn, chuyển thành dáng vẻ hòa ái dễ gần hỏi Đường Ngọc Phỉ: “Ngọc Nhi đã ăn no chưa, không đủ ông nội lại cho người làm nấu thêm, con muốn ăn cái gì?”

Đường Ngọc Phỉ vội lắc đầu, thật ra cô đã ăn no tới mức căng cả bụng rồi : “Cảm ơn ông nội, con ăn no rồi ạ.”

Đồng thời, Thẩm Thủ Ý cũng buông đôi đũa, ông nội Thẩm thấy bát anh còn dư lại nhiều thức anh thì lập tức không vui nói,nói: “Vậy mà ăn xong rồi sao? Vừa nãy ông đã nói thế nào?” Thái độ của ông nội Thẩm thay đổi quá nhanh, khiến cho Đường Ngọc Phỉ cũng phải bất ngờ, quả thực chính là danh bất hư truyền.

“Ông nội, đồ ăn nhiều như vậy anh Thẩm ăn không hết cũng là điều đương nhiên, không nhất thiết phải làm khó anh ấy đâu ạ.” Đường Ngọc Phỉ có hơi chột dạ, có trời mới biết cô đã gắp bao nhiêu cho anh, mắt thấy giữa hai hàng lông mày của Thẩm Thủ Ý lộ ra vài phần đau khổ.

“Con đừng nói đỡ cho thằng nhóc này, Ngọc Nhi, con lại đây với ông.” Ông nội Thẩm vừa đứng dậy, dẫn Đường Ngọc Phỉ đi ra ngoài, mặc kệ Thẩm Thủ Ý ở bàn ăn với nụ cười khổ.

Ông Thẩm có chuyện muốn nói với Đường Ngọc Phỉ nên đưa thẳng cô tới thư phòng của mình.

Đường Ngọc Phỉ ngoan ngoãn đứng trước mặt ông cụ, dáng đứng thẳng tắp, dùng đôi mắt xinh đẹp dịu ngoan mà nhìn ông. Ông nội Thẩm nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô rất vừa lòng, không nhịn được nhỏ giọng than vãn: “Đáng tiếc ông con ra đi quá sớm, không kịp nhìn thấy dáng vẻ khi con trưởng thành.”

“Tuy ông con không còn nữa, nhưng trong lòng con ông nội Thẩm cũng là ông của con.” Đường Ngọc Phỉ thật lòng nói. Ông nội Thẩm trọng tình trọng nghĩa, đối với cháu gái của người bạn cũ lại càng thêm phần yêu thương. Đáng tiếc sau đó nguyên chủ lại làm quá nhiều chuyện sai trái khiến lòng ông hoàn toàn chết lạnh. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ông cụ quả nhiên rất vui, cười tủm tỉm bảo Đường Ngọc Phỉ ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới vào chủ đề chính: “Ngọc Nhi, ông và ông nội của con đã là tri kỷ vài chục năm rồi, sau khi Thủ Ý được sinh ra thì đã giao ước với nhau. Nếu nếu cha con sinh con trai thì sẽ cùng nhau tiếp tục làm anh em giúp đỡ lẫn nhau, nếu là con gái thì thay hai đứa nhỏ định hôn ước.”

“Tuy rằng hy vọng hai nhà có thể có mối quan hệ tốt đẹp lâu dài, nhưng ông cũng không phải người cổ hủ cố chấp, ông càng hy vọng con cháu mình có thể hạnh phúc mà sống. Con thành thật nói cho ông nội biết, con có thích Thủ Ý hay không?” Ông Thẩm nghiêm túc hỏi, lần đầu mang giọng nói có chút nghiêm khắc nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ.

Đường Ngọc Phỉ không hề bị ánh mắt của ông dọa sợ, ngay lập tức đón nhận, không né tránh nhẹ giọng nói: “Từ khi con gọi người một tiếng ông nội, con đã chuẩn bị sẵn tinh thần để làm con dâu nhà họ Thẩm, con là thật lòng hy vọng có thể cùng Thẩm tiên sinh bên nhau, quãng đời còn lại chăm sóc, bảo vệ, yêu thương anh .”

Tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng giọng điệu của cô rất kiên định, trong mắt tràn ngập vẻ chắc chắn.

Ông Thẩm híp lại đôi mắt nhưng vẫn im lặng nhìn chằm chằm cô một hồi, Đường Ngọc Phỉ cũng không kiêng dè mà nhìn ông, ông Thẩm ngược lại cao giọng cười to.

Ông yêu thương mà xoa đầu Đường Ngọc Phỉ, sau một lúc lâu mới nói: “Đứa cháu ngoan, ông nội vẫn luôn lo lắng cho con sợ con phải chịu thiệt, nghe được những lời này thì ông đã an tâm rồi.”

“Thủ Ý đứa nhỏ này…… Từ nhỏ đã không có mẹ, đôi mắt cũng nhìn không thấy. Từ nhỏ nó đã sống với ông, yêu cầu của ông với nó vẫn luôn rất nghiêm khắc, đôi khi ông cũng cảm thấy làm như thế là rất thiệt thòi cho nó. Thằng bé hiểu chuyện hơn nhiều so với ông nghĩ, hiếu thuận và ưu tú, nhưng nó càng tốt ông lại càng lo lắng, mai sau ông đi rồi, có ai sẽ thay ông thật lòng yêu thương và bảo vệ nó?”

Vừa nói tới Thẩm Thủ Ý, ngay lập tức vẻ mặt của ông Thẩm trở nên phức tạp hơn, có vẻ đau lòng, có vẻ vui mừng lại cũng có vẻ lo lắng cùng với một sự bất lực vô hình. Đột nhiên có cảm giác Thẩm lão gia có vẻ già đi mấy tuổi, Đường Ngọc Phỉ đáy lòng có chút lo, nắm lấy bàn tay đã sớm thả lỏng: “Ông nội, con sẽ đối xử với anh ấy thật tốt.”

“Ngọc Nhi à, gần đây con có rảnh không, có thể ở lại Thẩm gia thêm mấy ngày không? Ở đây có nhiều nhà, cũng không thiếu phòng nghỉ, tuyệt đối không làm con thấy bất tiện, con cứ coi như là ở đây chơi với ông có được không?.”



Ông Thẩm đột nhiên đưa ra đề nghị này khiến Đường Ngọc Phỉ ngẩn người.

Thế này quả thực là…… Tốt quá rồi!

Đây chẳng phải càng tạo cơ hội cho cô cưa Thẩm Thủ Ý, đúng là gần quan được ban lộc, nếu ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp thì còn sợ Thẩm Thủ Ý không để ý tới cô sao?!

Kiềm chế tâm trạng kích động, Đường Ngọc Phỉ giả vờ suy tư trong chốc lát, dưới ánh mắt tha thiết của ông Thẩm làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý.

Cô chào tạm biệt ông Thẩm rồi đi ra về trong vui vẻ, Đường Ngọc Phỉ đã bắt đầu suy nghĩ kế hoạch sau khi dọn vào, ai ngờ vừa đóng cửa đã nhìn thấy Thẩm Thủ Ý nghiêng người đứng ở cách đó không xa, giống như đang chờ ai đó. Chẳng lẽ là đang đợi cô?

“Thẩm tổng.” Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy anh thì rất vui vẻ, vừa chào hỏi vừa bước nhanh tới: “Sao anh đứng ở đây?”

“Đường tiểu thư, tôi đang đợi cô.” Dường như tâm trạng Thẩm Thủ Ý rất tốt, khóe mắt có mang theo ý cười đầy vui vẻ ấm áp, khí chất xa cách đã bớt đi rất nhiều, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, “Vừa rồi ông nội đã dặn dò rất nhiều rằng lúc về phải tiễn cô về.”

Thấy anh cười, Đường Ngọc Phỉ cảm giác như mình đã nhìn thấy cảnh tượng băng tuyết tan vào mùa xuân, trong lòng đều đã choáng váng muốn nở hoa luôn rồi.

Ngay cả nói chuyện anh cũng khiến cho đối phương thoải mái.

“Được ạ.” Đường Ngọc Phỉ đương nhiên đồng ý, lúc này cùng Thẩm Thủ Ý sóng vai ra về.

Thẩm Thủ Ý rất cao, sống lưng cũng thẳng tắp, Đường Ngọc Phỉ mang giày cao gót vẫn kém anh đến nửa cái đầu, ngẩng đầu là có thể thấy những đường nét rõ ràng trên gương mặt anh với hàm dưới vuông cùng sống mũi cao thẳng. Tóc đen cắt gọn, hoàn hảo tới mức một sợi tóc cũng không thừa ra.

Vì để phối hợp với anh, Đường Ngọc Phỉ đặc biệt bước đi chậm hơn, hai người nhìn giống như vừa ăn xong đang nhàn nhã tản bộ.

“Thật ngại quá Đường tiểu thư, tốc độ đi của tôi không được nhanh.” Tâm tư Thẩm Thủ Ý rất mẫn cảm đã chú ý tới chuyện này, giọng điệu xin lỗi mang theo cả sự tự ti.

Sợ anh thấy vậy mà hiểu nhầm , Đường Ngọc Phỉ vội giải thích: “Tôi mang giày cao gót lâu có hơi đau, tốc độ như vậy là vừa phải ạ. Nhưng tôi hẳn phải xin lỗi, vừa rồi Thẩm tổng ăn có no quá không?”

“À không, tôi còn chưa cảm ơn Đường tiểu thư.” Khi nãy ở bữa cơm cô đã giúp chính mình nói chuyện, anh có thể nghe ra giọng nói của cô tràn đầy sự che chở, bởi vậy Thẩm Thủ Ý nói lời cảm tạ thật sự là chân thành, “Nhưng mà Đường tiểu thư cũng không cần thiết vì tôi chọc bọn họ không vui, rốt cuộc thì chuyện này cũng không liên quan đến cô.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Sao lại không liên quan, tôi cũng không phải người ngoài.” Đường Ngọc Phỉ không vui lẩm bẩm một câu.

Thẩm Thủ Ý dừng chân một chút, ngay sau anh lại hơi đắn đo suy nghĩ, làm sao có thể uyển chuyển từ chối mà không khiến cô đau lòng? Hôm nay anh đã biết tính cách Đường Ngọc Phỉ không xấu, nếu quá rạch ròi, anh cũng có hơi áy náy.

Anh cứ thế im lặng một lúc lâu, cố gắng tìm ra từ ngữ phù hợp trong vấn đề không phải là sở trường này của anh: “Đường tiểu thư, thật ra hôn sự của chúng ta……”

Còn chưa dứt lời, cô gái nhỏ ở bên cạnh bỗng hét thất thanh, rồi ôm chặt cánh tay anh , giống như rất hoảng sợ.

Một lần nữa chạm vào cánh tay mềm mại, bước chân Thẩm Thủ Ý lại rối loạn, lời nói trong đầu mãi mới nghĩ ra được lại quên hết, theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”



“Anh Thẩm, mất điện.” Giọng nói Đường Ngọc Phỉ như muỗi kêu.

Cô không nói dối, Thẩm gia đột nhiên rơi vào cảnh tối om, vừa nãy trong lúc cấp bách cô đã bắt lấy tay Thẩm Thủ Ý khi anh đang muốn nói từ chối, không biết làm sao đã động tay động chân với anh ……

Dù sao ôm đã ôm rồi, thấy anh không có ý định đẩy ra, Đường Ngọc Phỉ lại càng được đà lấn tới cứ thế đem người tới gần anh một chút nhỏ giọng nói: “anh Thẩm, có chuyện gì thế, tôi không nhìn thấy gì cả.”

Đây là lần đầu Thẩm Thủ Ý nghe nói Thẩm gia mất điện, hơi nhíu mày, rồi lại bởi vì Đường Ngọc Phỉ run nhè nhẹ mà lại giãn ra. Anh có thể cảm nhận được cô thật sự lo lắng cùng bất an, cũng không như là nói dối, cô gái nhỏ đúng là bị dọa rồi.

Đối với người mù thì ở bất cứ lúc nào cũng là một màu đen tối, cho nên Thẩm Thủ Ý do dự một lúc rồi cũng giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cánh tay Đường Ngọc Phỉ, dịu dàng an ủi một câu: “Đừng sợ, tôi đưa cô ra ngoài.”

Đường Ngọc Phỉ lập tức gật gật đầu, ngoan ngoãn cực kỳ.

Cảm nhận được cô gái nhỏ lại đang ỷ lại anh, Thẩm Thủ Ý cũng không nỡ nói nặng lời với cô, đem mấy suy nghĩ lúc trước vứt ra sau đầu. Chỉ là Đường Ngọc Phỉ quá gần anh, dường như cả người cô muốn dính chặt vào anh, thân thể Thẩm Thủ Ý có hơi cứng đờ, đồng thời anh cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Hai người chậm rãi đi một lúc, Thẩm Thủ Ý đột nhiên hỏi: “Đường tiểu thư, có điện rồi sao?”

Đường Ngọc Phỉ kéo người cách anh một khoảng, lại xảo quyệt mà phủ nhận: “Dạ đâu có.”

Thật ra đã có điện từ lâu rồi, có lẽ vừa rồi chỉ là tạm thời mất điện, nhưng Đường Ngọc Phỉ không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhất quyết ôm cánh tay Thẩm Thủ Ý không buông.

Bản thân cô lại không hay biết rằng, Thẩm Thủ Ý đã sớm nhận ra ngay lúc cánh tay cô thả lỏng, cảm giác của anh đối với mọi thứ xung quanh đều rất nhạy bén. Nghe thấy vậy Thẩm Thủ Ý cũng chỉ hơi mỉm cười, cũng không có định vạch trần cô, tùy ý để cho cô tiếp tục ôm cánh tay mình.

Cứ thế cho tới khi Thẩm Thủ Ý đưa cô đến cổng chính, Đường Ngọc Phỉ mới lưu luyến không rời mà buông ra anh nói: “Anh Thẩm, đến đây tôi có thể tự mình trở về rồi, cảm ơn anh.”

Thẩm Thủ Ý không nói nhiều, chỉ gật đầu nói: “Chú ý an toàn.”

“Đây là ý nói tôi về tới nhà thì gọi cho anh báo bình an sao?” Đường Ngọc Phỉ có chút lưu manh thuận thế nói, giọng điệu có vài phần trêu đùa: “Nhưng mà tôi còn chưa có phương thức liên lạc của Thẩm tổng, vậy phải làm sao bây giờ?”

Cô gái nhỏ rất gian xảo, Thẩm Thủ Ý bật cười, lại một lần nữa không từ chối cô, lấy điện thoại của mình đưa cho cô. Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ vui vẻ cầm lấy, nhanh chóng lưu số điện thoại của mình vào, ở chỗ lưu tên cô hơi suy nghĩ chốc lát, sau đó rất xấu xa ghi thành “Thẩm phu nhân tương lai”.

Quả là có tật giật mình, sau khi lưu xong Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng trả điện thoại Thẩm Thủ Ý, Đường Ngọc Phỉ biết dù có vẫy tay chào anh cũng không nhìn thấy, vì thế nắm lấy ngón út của anh lắc lắc nói: “Liên lạc lại sau, Thẩm tiên sinh hẹn gặp lại.”

Ngay lúc Thẩm Thủ Ý theo bản năng muốn rụt lại thì Đường Ngọc Phỉ đã buông tay, anh nắm trong tay điện thoại ngẩn ngơ, lúc này mới thanh tỉnh đáp: “Hẹn gặp lại.”

Ngay lúc này đây, anh có cảm giác hai chữ này không chỉ có ý nghĩa như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.