Khi tiệc mừng thọ kết thúc thì trời đã tối muộn nhưng đèn bên trong biệt thự vẫn sáng rực. Đường Ngọc Phỉ tính toán cẩn thận để trở lại phòng, sợ bố mẹ bắt được lại mắng.
Nào ngờ vừa mới có ý định khom lưng đi qua phòng khách thì một tiếng quát vang lên: “Đường Ngọc Phỉ!” Cô hoảng sợ, sững người tại chỗ.
Cứng đờ quay đầu lại, cô nhìn thấy bố và mẹ đang vô cùng tức giận ngồi trên sô pha, dường như đã đợi cô rất lâu, Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể không tình nguyện mà dịch qua: “Bố mẹ, đã muộn thế này mà hai người vẫn chưa ngủ sao?”
“Mình à, đã muộn thế này……”
Mẹ Đường vừa nháy mắt ra dấu với Đường Ngọc Phỉ vừa cố gắng xoa dịu cảm xúc của bố Đường, không ngờ bố Đường hôm nay quyết tâm phải dạy cho Đường Ngọc Phỉ một bài học, cắt ngang lời nói của mẹ Đường: “Nó hiện tại thành ra như vậy đều do bà nuông chiều mà ra, ở Anh lâu như thế, tình ngày càng tùy hứng, lời tôi nói như gió thoảng bên tai. Tao hỏi mày, tối nay mày đã đi đâu?”
Ông hiển nhiên vô cùng tức giận, tay đập mạnh vào bàn, tiếp tục nói: “Tao bảo mày ở yên trong phòng cơ mà, ai cho phép mày đi ra ngoài? Mày có biết là buổi tối hôm nay vì tìm mày, mà bố còn chưa đến được tiệc mừng thọ của ông Thẩm không……”
Nói tới đây, ông dường như nhận ra điều gì đó, giọng nói đột nhiên ngừng lại một lát, sau đó không dám tin nói: “Đừng nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-suoi-am-trai-tim-cua-nam-phu/2512061/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.