Đường Ngọc Phỉ vừa dứt lời, Thẩm Tắc Hành cùng tình nhân của anh ta lập tức cho rằng cô là vịt chết vẫn cứng miệng.
Thật ngu ngốc, lúc này nên thành thật nhận sai mới đúng, đợi lát nữa xem cô ta hòa giải như thế nào. Hầu như tất cả những người tự cho là hiểu biết Đường Ngọc Phỉ đều âm thầm bật cười, dùng ánh mắt thương hại nhìn cô.
Lông mày Thẩm Thủ Ý nhíu lại, cũng cho rằng Đường Ngọc Phỉ bị chọc tức nên mới nói ra những lời như vậy. Bàn tay buông xuống bên cạnh theo bản năng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhắc nhở cô không cần phải bận tâm vướng vào, tránh cho mọi việc càng trở nên khó xử lý.
Đường Ngọc Phỉ ghé sát tai anh, nói nhỏ: “Không cần lo lắng, tôi tự có cách”. Cô dùng tay kia vỗ vỗ trấn an Thẩm Thủ Ý sau đó nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh rồi chậm rãi đi về phía sân khấu cách đó không xa.
Anh có lo lắng cho cô đâu? Thẩm Thủ Ý nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Lòng bàn tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại của cô ấy, không biết vì sao, anh lại không lo lắng. Cô ấy đã tự tin như vậy, chẳng lẽ thật sự đã chuẩn bị lễ vật cho ông nội? Thẩm Thủ Ý nổi nên lòng hiếu kỳ.
Tất cả mọi người đều ung dung nhìn Đường Ngọc Phỉ chậm rãi đi về phía sân khấu, đằng sau sân khấu ban nhạc đang diễn tấu bản nhạc trữ tình, cô đứng trước mặt nghệ sĩ violin, dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-suoi-am-trai-tim-cua-nam-phu/2512060/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.