Nắng sớm mờ ảo, hừng đông dần ló rạng.
Giang Yển mở mắt đứng dậy, chợt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngủ say trên ghế sofa.
Lại là cô, thực sự đã coi nơi này thành nhà của mình rồi sao?! Sắc mặt Giang Yển trầm xuống, hắn cực kì muốn đánh thức Đường Ngọc Phỉ, nhưng rồi lại nhìn thấy có vài vết đỏ sậm đặc biệt nổi bật và chói mắt trên chiếc chăn bông có màu be.
Đây là.... Vết máu? Giang Yển có chút mờ mịt, hắn gạt chăn bông ra một bên, kiểm tra bản thân cẩn thận, trên người hắn không hề có vết thương.
Không phải máu của mình.
Giang Yển rời khỏi giường, cau mày đi về phía Đường Ngọc Phỉ. Cô ngủ rất sâu, hoàn toàn không phát giác ra hắn đang tới gần, hai tay còn ôm trước ngực, như thể đêm hôm qua cô cảm thấy rất lạnh.
Có một dải vải trắng quấn quanh lòng bàn tay phải của cô, màu sắc và chất liệu hình như thuộc về chiếc áo thun trên người, mờ nhạt lộ ra vết máu loang lổ.
- Đường Ngọc Phỉ, dậy đi.
Giang Yển giơ tay muốn vỗ lên gương mặt cô, nhưng cuối cùng lại đổi thành khẽ đẩy vai.
Bị làm phiền, Đường Ngọc Phỉ cực kỳ bất mãn, đôi mắt vẫn chưa mở, xua tay lầm bầm.
- Đừng quậy, để cho tôi ngủ một lát.
Sau đó lại quay đầu vào trong.
Giang Yển đau đầu tăng lớn âm lượng.
- Đường Ngọc Phỉ, dậy đi.
Đường Ngọc Phỉ mở mắt nhìn đồng hồ, còn chưa tới 5 giờ! Vì vậy, cô đột ngột quay đầu lại, trừng đôi mắt to nhìn hắnz
- Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-suoi-am-trai-tim-cua-nam-phu/1661631/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.