Đường Ngọc Phỉ bất tri bất giác hiểu ra rằng dùng bữa cơm để dỗ một đứa trẻ là quá mức kì lạ, Giang Yển giữ yên lặng mà ăn xong, chờ sau khi Đường Ngọc Phỉ xong xuôi tươm tất liền ném cô ra ngoài.
Giang Yển tuy có hơi gầy, nhưng sức lực lại kinh người, xách lấy cổ áo sau lưng cô giống như một con gà. Khuôn mặt già nua của Đường Ngọc Phỉ có chút đỏ bừng, cảm thấy tôn nghiêm mà bản thân giữ gìn suốt nhiều năm qua trong một khắc đã ngay lập tức biến mất.
Tiểu hài tử đáng chết khác sẽ không làm như vậy, nhưng tên bạch nhãn lang này lại có vẻ rất quen thuộc, nhanh chóng trở mặt ném cô đi cực kỳ nhuần nhuyễn.
Điên cuồng ngồi ở ngoài một hồi lâu, vẫn chưa thấy Giang Yển đi mở cửa, khiến cho người ta nghi ngờ rằng liệu hắn có phải đã nút lỗ tai của mình rồi không. Đường Ngọc Phỉ lại đá vào cánh cửa tội nghiệp một lần nữa, nhưng cũng chỉ khiến cho chân cô bị tê rần.
Sau khi ổn định lại hơi thở, cô liếc nhìn về đường ống nước cách đó không xa, Đường Ngọc Phỉ ảm đạm nghĩ, dù sao hắn cũng không thể dỡ được đường ống nước, thà chờ tới buổi tối đến khi hắn ngủ say, cô lại đột kích vào nhà một lần nữa.
Còn bây giờ, cô vẫn nên về nhà của mình rồi. Sau tất cả, cô còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho kế hoạch tác chiến.
Cô nhất định phải nghĩ cách, khiến cho Giang Yển tin tưởng bản thân.
Tuy nhiên, khi rời đi Đường Ngọc Phỉ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-suoi-am-trai-tim-cua-nam-phu/1661630/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.