“Chi, Chi Bạch...” Giọng của Mạc Lưu Quang run lên, rồi sau đó nhảy cẫng lên khỏi mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn và bất lực: “Suýt chút nữa ta đã bị kiếm của tiểu sư muội quẹt qua cổ rồi.”
Giản Chi Bạch ngửa đầu nhìn lên trời, sau đó lại nhìn thanh kiếm cắm thẳng xuống đất, nghẹn ngào nói: “Ta đã nói có cái gì đó không đúng mà. Để nói đúng hơn thì không phải suýt chút nữa đệ đã bị kiếm quẹt qua cổ sao, chính là xém bị kiếm đâm xuyên não rồi đấy.”
“Tiểu sư muội cũng không phải cố ý, ta muốn tha thứ cho muội ấy.” Mạc Lưu Quang ho khan mấy tiếng, nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối, rầu rĩ nói: “Liệu tiểu sư muội và đại sư huynh có rơi từ trên trời xuống không?”
“Đệ nghĩ nhiều rồi.” Giản Chi Bạch nhìn Mạc Lưu Quang đi qua trái rồi qua phải giống như một kẻ ngốc, ngẩng đầu nhìn lên trời, còn đưa tay ra chuẩn bị đón người bất cứ lúc nào. Hắn ta thầm thở dài, không biết phải nói gì.
Chưa kể đại sư huynh tuyệt đối sẽ không để cho tiểu sư muội ngã xuống, cho dù hai người có thật sự ngã xuống đi chẳng nữa, thì đứng trên mặt đất rồi vươn hai cánh tay ra để đón người tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt. Thật sự cho rằng cánh tay của mình làm bằng đá, dù dày vò thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Mạc Lưu Quang từ mặt đất nhìn lên một hồi, lo lắng nói: “Tại sao vẫn chưa xuống, tay ta cũng sắp tê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-phu-cua-hac-lien-hoa/2688205/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.