Nhiếp Thịnh Huy cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác.
Hắn chớp chớp mắt, sau đó hung hăng mà tát chính mình một cái, đột nhiên nhảy dựng lên, hô to một tiếng “Đau”, sau đó đứng ngốc ở đấy, dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, mở lại nhắm lại, mở lại nhắm lại, vẫn như cũ là một màn trước mắt này, không có bất luận vấn đề gì.
……Không, không phải mơ?
Nhiếp Thịnh Huy nhất thời liền có chút không tốt.
Tạ Văn Hàm đã đi ra ngoài, thấy Nhiếp Thịnh Huy chậm chạp không có ra, vì thế lại quay đầu, nói: “……Còn không đi sao?”
Nhiếp Thịnh Huy lúc này mới phản ánh lại.
Hắn nhìn bên trong mật thất hỗn loạn, lại nhìn của lớn đã mở rộng, trầm mặc,
Một lúc sau, hắn yếu ớt nói: "......Làm sao mở được?"
Tạ Văn Hàm bĩu môi nói: “Chúng ta đi trước.”
“Vừa đi một bên nói.”
“Còn phải đoạt gara.”
“Đúng đúng đúng! Đoạt gara!” Nhiếp Thịnh Huy là một tiểu thiếu gia thập phần tranh cường háo thắng, trong từ điển hắn, căn bản không có khái niệm thua, hắn lập tức lao ra mật thất, liền muốn chạy như bay,
Sau đó quay đầu thấy bộ dáng Tạ Văn Hàm chậm rì rì,
“Đại ca, thiếu gia, ngài có thể nhanh một chút hay không a? Cậu này cũng quá chậm đi? Nói thật, đặt một con rùa đen ở chỗ này, so với ngài đi nhanh hơn,” Nhiếp Thịnh Huy cơ hồ yêu cầu hắn, “Đại ca, tôi cầu xin cậu, nhanh lên chút đi.”
“Tờ giấy anh vừa mới tìm được kia, mặt trên hàm nghĩa là chín.”
“Vì sao?” Nhiếp Thịnh Huy lực chú ý với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-sieu-cap-dai-nao/1109521/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.