Tô Nhất Nhu thấy rất khó hiểu, cảm giác khó hiểu của nàng cũng trực tiếp thể hiện ở trên mặt, nhìn qua vô cùng mềm mại đáng yêu, chọc cho Vũ Văn Tịch bật cười trầm thấp.
“Tiểu Đông Tây (vật nhỏ) tên là gì?”
Tô Nhất Nhu chớp chớp đôi mắt, trong khoảng thời gian ngắn thật khó nói rõ chính mình gọi là gì.
“Như thế nào? Ngốc đến mức tên của mình cũng đã quên hay sao?”
Ngón tay của Vũ Văn Tịch thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng nhưng Tô Nhất Nhu vẫn thấy rõ ràng vết sẹo giống như con rết trên cổ tay.
Nàng cắn môi, do dự một chút mới mở miệng: “Ta chỉ đang suy nghĩ nên nói dối hay nên nói thật với người.”
Vũ Văn Tịch phát hiện lần này hoàng thất thật đúng là đã tặng một tiểu mỹ nhân thú vị cho hắn, lại lớn lên nơi nơi phù hợp với tâm ý của hắn, xem ra một đoạn thời gian về sau hắn sẽ không quá nhàm chán, chỉ cần xem tiểu mỹ nhân này có thể làm hắn thất vọng hay không thôi.
Vì thế hắn lại cười: “Vậy ngươi không ngại nói cả hai cái cho ta nghe.”
Tô Nhất Nhu ngoan ngoãn mỉm cười: “Lời nói dối chính là ta là Tứ công chúa của Đại Lương tên Tô Nhất Xảo, bởi vì có bàn tay hoàn mỹ nên được tuyển tới làm bạn với công tử. Nói thật chính là ta là Thất công chúa không được sủng ái nhất Đại Lương tên Tô Nhất Nhu, bị Tô Nhất Xảo đánh hôn mê, nhốt ở bên trong kiệu đưa lại đây.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-ii/3060344/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.