Tô Nhất Nhu nằm ở trên giường, trải trên giường chính là một tầng lại một tầng tơ tằm, nhẹ trơn mỏng thấu, có lẽ trải khoảng tám tầng, mà chăn trên người cho nàng cảm xúc tốt hơn gấp trăm lần so với tơ tằm, nàng hoàn toàn không biết đây là cái gì.
Ở trong trí nhớ của nàng, cho dù là Tô Nhất Thiên được sủng ái nhất kia cũng chỉ chỉ được trải một tầng tơ tằm, nghe nói đây là vật mà ở tiểu quốc nào đó mới có, là cống phẩm, một năm cũng chỉ có hai tấm mà thôi.
Mà dưới người nàng lại có tám tấm.
Thật sự là quá xa hoa lãng phí!
Nhưng mà nàng rất thích, a a a ~~~
Tô Nhất Nhu đã sớm quên mất cảm giác ăn cơm ngủ nghỉ, trở về nhân thể, đối với nàng toàn bộ đều có cảm xúc khó hiểu, cho dù cùng người khác nói một hai câu cũng khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.
Ít nhất có người nhìn thấy nàng.
Bản tính lạnh nhạt cũng không thể che dấu nàng là con người, nếu đã là người, vẫn muốn sống tụ tập.
Nghĩ một hồi, nàng chậm rãi ngủ rồi, suy nghĩ cuối cùng chính là cảm giác vuốt ve cái chăn này thật tốt quá.
Tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai, mấy thị nữ giúp nàng rửa mặt đâu vào đấy, sau đó bưng lên một đĩa đĩa điểm tâm tinh xảo.
Những điểm tâm đó vừa nhìn đã muốn ăn, vì vậy Tô Nhất Nhu trực tiếp ăn no căng.
Cuộc sống này quả thực so với lúc nàng làm Quý Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-quyen-ru-khong-co-toi-ii/3060343/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.