Dưới chân tạo gió, thiếu chút nữa đã quên trong tay còn nắm người. Cảm giác được lực kéo, Tư Đồ Ngạn mới phản ứng lại, là hắn quá mức lo lắng, cứ thế đã quên Như Ý còn mang thai!
Hắn vội vàng hỏi: “Thực xin lỗi, Như Ý, nàng có ổn không?”
“Không sao đâu. Nơi của thiếp có linh dược phụ hoàng ban cho, để thiếp bảo Oánh Nhi đưa đến.” Từ Như Ý lắc đầu.
Những thảo dược đó lúc trước Lưu thị vệ mang đi một nửa, sau lại cho nhóm người bị thương, số còn dư hẳn là đủ cho hắn dùng.
“Tạ công chúa đại ân!” Thị vệ nhanh chóng nói.
“Mau đi đi.” Từ Như Ý ôn nhu nói.
Nhìn Tư Đồ Ngạn quan tâm đệ đệ như thế, cô vẫn nhịn không được động lòng. Vốn dĩ chuẩn bị thờ ơ lạnh nhạt, để Tư Đồ Phong tự sinh tự diệt. Nhưng nếu hắn đi rồi, Tư Đồ Ngạn sẽ rất thương tâm đi? Rõ ràng không phải hắn sai, nhưng chắc hắn sẽ tự trách bản thân không thể cứu đệ đệ?
Sau khi Tư Đồ Phong dùng dược, sốt cao bắt đầu thối lui. Ba ngày sau, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Việc trước tiên tỉnh lại, hắn liền tìm kiếm thân ảnh của nàng khắp nơi, đầu óc có chút mơ hồ chưa phải quá thanh tỉnh, lẩm bẩm nói.
“Công chúa, công chúa đâu?”
Đa Cát chứng kiến bộ dáng của hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nàng rất tốt! Nhị điện hạ hẳn phải lo lắng cho mình mới đúng!”
“Nàng…… Tới gặp ta sao?”
“Ha ha!” Trên mặt Đa Cát nở nụ cười châm chọc, “Đại vương tử đã tới, nói công chúa thân thể không khoẻ, không có cách lại đây.”
“Nàng làm sao vậy?” Tư Đồ Phong vừa nghe nôn nóng không thôi, bất chấp thân thể đau xót, muốn đứng dậy.
Đa Cát là giận hắn không tranh, tức giận mà nói: “Ngài cảm thấy sao?!”
Tư Đồ Phong lúc này mới thất bại nằm trở về. Nàng không phải thân thể không khoẻ, nàng là không muốn gặp hắn?
Vì sao hắn còn muốn tỉnh lại? Ở trong lòng nàng, có lẽ nàng càng hy vọng mình đã chết sẽ tốt hơn? Như vậy rồi, sẽ không còn ai lại mang đến phiền não cho nàng nữa.
Đa Cát nhìn đến bộ dáng hắn chưa gượng dậy nổi, ngọn lửa trong lòng bốc lên, hung hăng phất tay áo bỏ đi.
……
Quân đội hạ trại ở chỗ này đã nửa tháng.
Từ Như Ý thân thể quá mệt mỏi, bệnh trạng nôn nghén cũng chưa hoàn toàn hết, thỉnh thoảng sẽ khó chịu muốn nôn. Lúc này, cô dẫn ngay một ít nước trong không gian ra uống, cảm giác không khoẻ cũng sẽ nhanh biến mất.
Đoạn thời gian Tư Đồ Ngạn ở đây, dường như đều bồi bên người cô.
Lúc Từ Như Ý tỉnh thì bồi cô nói chuyện, tản bộ. Khi cô ngủ, thì đi đến trên núi săn thú, hái trái cây, rau dưa mới lạ, cho cô chế biến làm các loại khẩu vị thích hợp với thai phụ.
Có khi bắt được chồn màu trắng, cho người giết lột da, sau khi xử lý lưu trữ làm áo choàng chống lạnh mùa đông cho cô.
Miệng vết thương của Tư Đồ Phong đã khép lại một chút, đã khôi phục hơn phân nửa, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt lắm, cả người gầy hơn. Sau khi tỉnh lại, hắn trở nên trầm mặc không nói, cả ngày đóng cửa không ra.
Nửa tháng sau, Từ Như Ý cũng dưỡng khá ổn rồi. Bọn họ bắt đầu lên đường trở về.
Bởi vì bận tâm cô là thai phụ, toàn bộ đội ngũ tiến trình thong thả. Trên đường trở về, dùng suốt thời gian một tháng.
Trong lúc này, thời tiết khá lạnh. Thể chất thai phụ, làm cô vẫn không nhúc nhích dựa vào trong lồng ngực Tư Đồ Ngạn.
Vì để cô giải buồn, người nam nhân này nghĩ hết mọi thứ biện pháp. Nhưng mà hắn nhận ra, có thể làm cô cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là chuyện về hài tử bọn họ.
“Ngạn, con hình như động đậy.” Vẻ mặt Từ Như Ý hạnh phúc vuốt bụng.
“Để ta nghe nó đang nói cái gì?” Tư Đồ Ngạn nghiêm túc phủ trên người cô, nhắm mắt lắng nghe.
“Nghe được sao?”
“Ừ, thằng bé nói mình sẽ ngoan ngoãn, không quấy phá mẫu thân.” Tư Đồ Ngạn nghiêm túc nói.
“Con là nam hài tử sao?”
Tư Đồ Ngạn lại lần nữa lắng nghe, một lát sau, “Con bé nói mình là nữ hài tử.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]