Edit: Ochibi
Tư Đồ Ngạn giật mình, nhìn cô cười vui vẻ, nhịn không được bế cô lên.
“Này, làm gì đột nhiên tập kích vậy? Dọa bảo bảo sợ thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, nhi tử của Tư Đồ Ngạn ta không nhát gan như vậy, nếu không thì không có tư cách kế thừa mảnh thảo nguyên này.” Tuy Tư Đồ Ngạn nói thế, nhưng động tác trên tay lại trở nên nhẹ nhàng chậm chạp hơn.
Từ Như Ý ôm cổ hắn, đầu dựa vào người hắn.
“Ngạn, dẫn thiếp qua bên kia ngắm mặt trời lặn đi.” Cô nhân cơ hội làm nũng.
“Được.” Tư Đồ Ngạn tự nhiên đối với cô hữu cầu tất ứng. Ôm cô, nện bước nhẹ nhàng đi về phía trước.
Cuối sông, một vòng tà dương dần dần nghiêng tây. Mặt trời lặn ánh chiều tà lẳng lặng chiếu vào mặt nước, có vịt hoang ở giữa sông xuyên qua cỏ lau, một bức tranh tuyệt đẹp.
“Ngạn.” Từ Như Ý gọi.
“Hửm?”
“Chỉ là muốn gọi chàng.”
“Ha ha, Như Ý.”
“Vâng?”
“Ta cũng chỉ là muốn gọi nàng.”
Từ Như Ý: “Chàng quá ấu trĩ.”
Tư Đồ Ngạn: “……”
“Ha ha……”
Ngắm hoàng hôn xong, Tư Đồ Ngạn mới ôm cô trở về.
“Ngạn, chàng có mệt không?” Từ Như Ý thật khâm phục lực cánh tay và sức chịu đựng của người nam nhân này.
Hắn cứ như vậy ôm cô, đi gần một giờ rồi!
“Không mệt.” Tư Đồ Ngạn đáp.
Hắn không phải nói dối. Nhiều năm rèn luyện, khiến cho hắn vượt qua sức mạnh người thường. Chứ đừng nói người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444763/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.