Nơi đó vẫn cứ bằng phẳng, nhìn không ra dấu hiệu mang thai chút nào. Nhưng, nơi này đã có thêm một tiểu sinh mệnh.
Nhưng mà, nàng mảnh mai như thế! Thoạt nhìn tựa như hài tử!
Tư Đồ Phong còn có thể tưởng tượng, thời điểm vừa mới ôm nàng ở trong ngực, công chúa là nhẹ như vậy, phảng phất như một mảnh lông chim không có trọng lượng, mảnh khảnh đến làm người đau lòng.
Trong thân thể như vậy, thế nhưng đã có một linh hồn khác trú vào……
Khuôn mặt Tư Đồ Phong bắt đầu trở nên nhu hòa. Đứa nhỏ này tuy rằng không phải của hắn, nhưng hắn lại không có hận. Tư Đồ Phong phát hiện, chỉ cần có liên quan đến nàng, hắn đều cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Hắn thậm chí nghĩ đến hài tử kia có huyết mạch của màng, rốt cuộc là nam hài hay là nữ hài? Nhưng, vô luận là thế nào, nhất định sẽ mỹ lệ, thiện lương giống nàng.
Thời điểm Nham Húc và Cách Nhật bọn họ đang xem động tác hắn, lập tức tiến lên, Lưu thị vệ vội giữ chặt hai người, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn thật ra xác định, Tư Đồ Phong sẽ không gây bất lợi với công chúa.
Bọn họ nếu đã chính tay đâm thủ lĩnh quân địch, tự nhiên không có khả năng là người phản bội. Như vậy hẳn là nên làm Tư Đồ Phong thả Vương tử thả ra trước.
Chỉ dựa vào ba người bọn họ, không có biện pháp đối kháng cùng Tư Đồ Phong.
Vương tử còn có một đám thủ hạ trung thành, Tư Đồ Phong tạm thời không có khả năng thay thế được hắn.
Bọn họ hiện tại phải làm, hẳn là chiêu tập bộ phận người này, cứu Vương tử điện hạ ra.
Thời điểm bọn họ nghĩ như thế nào thoát khỏi những thủ vệ, Từ Như Ý đã tỉnh lại.
Muốn đứng dậy, phát hiện chỗ ngực vẫn cứ khó chịu, Tư Đồ Phong vội vã đỡ cô.
Từ Như Ý có chút suy yếu nói: “Ta không có việc gì.”
“Công chúa, công chúa tỉnh rồi!” Ba người bên kia vui mừng.
Nham Húc mở miệng: “Công chúa, thật tốt quá! Thật là không nghĩ tới, công chúa đã……”
“Dẫn bọn họ đi!” Tư Đồ Phong nhìn chằm chằm hướng bên kia, ánh mắt lạnh băng đánh gãy lời hắn nói.
Hắn thấy Từ Như Ý từ chối mình giúp đỡ, đành phải cầm gối cho cô dựa vào phía sau.
“Nhị điện hạ, hiện tại có thể thả Vương tử rồi sao?” Từ Như Ý nửa nằm, vô lực mà nói.
Tư Đồ Phong nhìn môi cô không có huyết sắc.
Công chúa tỉnh lại trước tiên không phải hỏi tình huống thân thể của nàng, vẫn cứ quan tâm nam nhân kia!
Ca ca căn bản không xứng với nữ tử vì hắn sinh hài tử như vậy! Tư Đồ Phong tim một trận siết đau.
Từ Như Ý thấy hắn không đáp, đành phải xốc thảm muốn xuống giường. Nhưng mà, cảm giác đầu nặng chân nhẹ làm cô thiếu chút nữa lại ngã xuống.
“Công chúa!” Tư Đồ Phong sợ hãi, gắt gao ôm lấy cô không cho cô lại lộn xộn.
“Buông ta ra!” Từ Như Ý liều mạng giãy giụa. Cô ý niệm một cái, chủy thủ giấu ở trong không gian đã lặng yên xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Công chúa!” Tư Đồ Phong đè lại tay cô, sợ cô lại lần nữa té xỉu, “Nàng nghe ta nói…… A……”
Hắn không có phòng bị mà bị Từ Như Ý đâm trúng bụng.
Cô không hề thủ hạ lưu tình, chủy thủ kia bảy tấc lớn toàn bộ hoàn toàn đi vào bên trong thân thể hắn. Cảm giác đau đớn kịch liệt đánh úp lại, làm Tư Đồ Phong mở to hai mắt.
Hắn nhìn cô nương trước mặt, đầy mặt không thể tin được.
Tư Đồ Phong chỉ cảm thấy chỗ yết hầu nghẹn đến lợi hại, bản thân chưa từng có yếu ớt giống hiện tại!
Tim hắn đau quá, còn đau hơn miệng vết thương gấp trăm lần không ngừng! Đôi mắt hắn cũng thật khó chịu, vì sao sẽ có cảm giác muốn khóc!
Hắn ôm lấy nàng không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho nàng: Nàng mang thai, không thể kích động hài tử trong bụng bị thương!
Tư Đồ Phong hít một hơi, muốn ngăn nước mắt lan tràn ở hốc mắt. Chính là, bởi vậy, còn khiến miệng vết thương càng đau hơn!
________
Tự nhiên thương Tư Đồ Phong quá đi mất, Như Ý sao có thể nỡ như vậy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]