Edit: Ochibi
Từ Như Ý nhìn cậu, mặt đầy khinh bỉ, “Vậy ngươi nhanh trở về cáo trạng với nương ngươi đi! Nói kỹ năng ngươi không bằng người, bị ta giáo huấn một trận. Ta sẽ chờ!”
“Ta, ta sẽ không đi cáo trạng!”
“Vậy thì tốt thôi, sáng mai, chờ ta ở cửa viện.”
“Từ Như Ý……”
“Gọi tỷ tỷ!” Từ Như Ý một chưởng chụp trên đầu cậu.
“Ai da, Từ…… Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?”
“Ngày mai ngươi tự nhiên sẽ biết. Nếu không thấy được người của ngươi, về sau mỗi ngày ta đánh ngươi ba lần, sáng trưa chiều mỗi buổi một lần!”
Từ Xuân: “……”
Ngày hôm sau, sáng sớm Từ Như Ý quả nhiên nhìn thấy Từ Xuân không tình nguyện ngồi xổm cửa viện.
Cô ném xẻng nhỏ và sọt trong tay cho cậu, hai người thoa chút dược phòng rắn độc lên người. Từ Như Ý nói: “Dẫn ta lên núi, tìm thứ tốt.”
Nam hài nông thôn rất nghịch ngợm, bọn họ thường xuyên trèo đèo lội suối. Đương nhiên, cũng có thể được không ít thứ tốt.
Từ Xuân là đứa nhóc thích ăn cứng không ăn mềm, ai đối tốt với cậu, khách khí với cậu thì cậu ngược lại khi dễ người đó. Hiện giờ, bị Từ Như Ý đánh đến sợ, cũng trở nên thành thật.
Cậu không tình nguyện nhận đồ vật, dẫn Từ Như Ý lên núi.
Vừa đến chân núi, bản chất trẻ con của Từ Xuân liền bại lộ ra, thập phần hưng phấn giơ chân chạy vội.
Khe suối, những cây nho trên một tảng lớn treo đầy trái, cảnh tượng tràn đầy phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444604/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.