Edit: Ochibi (khong9chu)
Dọn dẹp đồ vật nằm loạn gọn gàng, cẩn thận quét lại kho hàng lần nữa. Chờ lúc nương của cô trở về, bên trong đã ngăn nắp sạch sẽ.
“Như Ý, là con làm?” Từ mẫu kinh ngạc.
“Dạ vâng, dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi.” Từ Như Ý xoa xoa eo có chút mỏi.
“Chắc là mệt muốn chết rồi? Như Ý này, lần sau không được như vậy. Thân thể con yếu đuối, chỗ nào có khả năng làm việc nặng này?” Từ mẫu đau lòng cực kỳ.
“Nương, đúng là vì thân thể yếu đuối, mới là nên vận động nhiều.”
Từ mẫu nhìn nữ nhi đột nhiên trở nên hiểu chuyện, vui mừng đồng thời cũng nghi hoặc, “Như Ý, tại sao con lại nghĩ tự mình quét dọn?”
“Nương, nữ nhi đau lòng cho người, này còn không tốt sao?” Từ Như Ý cười cười, cô chuyển đề tài, “Đúng rồi, Lâm Nhị Nương vừa rồi tới nói, trời sẽ nhanh chuyển xấu đi. Chúng ta tìm người tới thu lúa đi.”
“Được rồi, nhìn thấy con như vậy, nương đương nhiên cảm thấy tốt. Nhưng mà, con cũng đừng mệt. Ta nhìn thấy trời không giống như là muốn chuyển xấu đi đâu?” Từ mẫu kỳ quái, nghi hoặc nhìn nhìn phía bên ngoài.
“Có lẽ hiện tại nhìn vẫn chưa thấy được. Nhưng Lâm đại ca nếu đã nói như vậy, khẳng định có đạo lý của hắn.”
“Ừ, Như Ý con nói đúng. Đứa nhỏ Dật Dương này, là đứa duy nhất trong thôn chúng ta đọc qua sách. Nó đã nói, thì chắc chắn sẽ có việc này. Vậy ngày mai nương liền bắt đầu thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444602/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.