Edit: Ochibi 
Nghe được âm vang nhắc nhở không ngừng, Từ Như Ý không thể không đảo mắt. 
Hoá ra, công lược một người nguyên bản đã ái mộ mình, là đơn giản như thế. Cô dường như không cần làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể tăng độ hảo cảm không ngừng. 
Ăn cơm xong, Từ Như Ý đi tản bộ. 
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, nhưng trong tiểu khu đã sáng đèn. Bọn họ đi trong bóng râm, vẫn duy trì khoảng cách hảo hữu không xa không gần. 
“Nơi này môi trường thật tốt.” Từ Như Ý đánh giá khắp nơi, đối với điều kiện sinh sống nơi này thập phần vừa lòng. 
“Đúng vậy. Lúc trước chính là nhìn trúng cây xanh của bọn họ. Bên kia còn có bể bơi nước nóng, phòng cho trẻ em chơi, trung tâm hoạt động cho người già.” 
“Rất thích hợp sinh sống.” 
“Ừ. Em thích là tốt rồi.” 
Hai người tiếp tục đi, nội tâm Tống Nghị Vĩ giãy giụa. 
Có nên nói cho cô tâm ý của mình? Mà nói rồi thì về sau sẽ ra sao? Chấp nhận anh, đương nhiên đó là niềm vui lớn. 
Nếu là cự tuyệt anh thì sao? Có phải ngay cả bằng hữu cũng không làm được nữa? 
Anh không dám tưởng tượng. Anh không có cách thừa nhận kết quả, làm anh rối rắm. 
Bất tri bất giác, bọn họ cũng đã dạo hết tiểu khu, về tới dưới lầu. 
“Anh trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Từ Như Ý ấn mở cửa thang máy, hơi mỉm cười với người bên cạnh. 
“Được.” Tống Nghị Vĩ có chút mất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444483/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.