Nơi này môi trường không tồi, các loại phương tiện cũng đã hoàn thành đầy đủ hết. Từ Như Ý không bắt bẻ chỗ nào, trực tiếp đồng ý.
Liên hệ công ty chuyển nhà, ký kết hợp đồng mua bán, chạy cục quản lý bất động sản, mua vật dụng linh tinh cho nhà mới…… Cô chẳng cần nhúng tay, việc duy nhất cô làm là ký tên mà thôi.
Tống Nghị Vĩ tích cực dị thường, tiêu hao toàn bộ tinh lực vì cô làm tốt chuyện này.
Nhìn cô sửa sang lại bố trí khiến nhà rực rỡ hẳn lên, Tống Nghị Vĩ có chút kích động.
“Như Ý, cảm ơn em tin tưởng tôi như vậy!”
“Nên là tôi cảm ơn anh mới đúng. Hơn nữa, về sau chúng ta là hàng xóm, sao có thể không tín nhiệm nhau chứ?”
“Phải nha!” Tống Nghị Vĩ đè nén hưng phấn xuống.
Bà con xa không bằng láng giềng gần sao, hoặc nói gần quan được ban lộc không phải sao?
Tuy rằng ngoài căn nhà, anh đã hai bàn tay trắng, nhưng Tống Nghị Vĩ xưa nay chưa từng thỏa mãn. Hiện tại anh càng đủ nhiệt tình.
Từ Như Ý có thể nói là chỉ xách mỗi túi vào ở.
Chủ nhà trước là ba người người trẻ tuổi, cho nên phong cách trang hoàng rất hợp ý cô.
Từ Như Ý nhìn nam nhân gần nửa tháng đã trở nên gầy ốm. Trong khoảng thời gian này, anh nhất định mệt muốn chết rồi.
“Gần đây khiến anh vất vả! Nếu anh không chê, buổi tối qua đây ăn cơm đi. Tôi tự mình xuống bếp.”
“Thật, thật sự sao?” Tống Nghị Vĩ kinh hỉ.
“Thật. Nấu không tốt anh đừng ghét bỏ.”
“Sao có thể chứ!”
Lúc ở công ty bọn họ cũng từng dùng cơm với nhau. Nhưng hiện tại là ở nhà, bầu không khí như vậy, lại là đồ ăn cô tự làm. Ngẫm lại liền cảm thấy hạnh phúc.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam phụ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 75. ( tiến độ hoàn thành 75%) ]
Hai người đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Thời điểm trở về, Tống Nghị Vĩ giành đồ ăn trong tay cô, nghiêm túc nói: “Như Ý, việc trợ lý cứ giao cho tôi, em lát nữa xào rau là được!”
Đôi tay cô xinh đẹp như vậy, sao lại có thể làm việc nặng nhọc như rửa rau, cắt thịt sống chứ?
Cô gái như thế nên được nam nhân sủng ái, không cần lo những chuyện áo cơm này!
Anh mặc tạp dề, ở phòng bếp vui sướng nhặt rau, rửa sạch và cắt nhỏ chúng.
Chờ khi Từ Như Ý tiến vào xem, mỗi dạng đồ vật đều bày biện chỉnh tề: Các loại rau đã được thái nhỏ rửa sạch để ráo nước; gia vị, chén đĩa đặt ở một bên ngăn nắp; nồi và muỗng đặt trên bếp.
Hết thảy được chuẩn bị ổn thoả.
Kiểu thân mật này, làm Từ Như Ý trong lòng ấm áp.
Cô tin, nếu không phải anh muốn ăn đồ cô làm, có lẽ việc nấu anh cũng xử luôn rồi.
Từ Như Ý nhận tạp dề trong tay Tống Nghị Vĩ, lấy cái xẻng đốt chảo lửa. Rất nhanh, một bàn đồ ăn mỹ vị ra lò.
Trong bữa ăn của hai người, Từ Như Ý chỉ lẳng lặng vùi đầu, ưu nhã ăn thức ăn trước mặt mình.
Tống Nghị Vĩ có chút khẩn trương. Từ sau khi hiểu rõ tình cảm của mình, vẫn là lần đầu tiên gần gũi cùng cô ăn cơm. Cảm giác thật tốt, tựa như người một nhà.
Không cần oanh liệt, hạnh phúc chính là ở bên nhau ăn một bữa cơm, cùng trò chuyện. Ngay cả khi chẳng làm gì, cũng có thể khiến anh trong lòng ấm áp như mùa xuân.
“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt có hạt cơm dính sao?” Từ Như Ý hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]