Nữ sinh định tự tử khi nãy được cứu lên rồi lập tức đưa đến bệnh viện, nhưng giáo viên có mặt ở đó đều sợ đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu. May mà cô giáo kia đi theo Thịnh Noãn, nghĩ lại vừa thấy sợ vừa thấy may mắn.
“Thịnh Noãn, hôm nay cảm ơn em rất nhiều.”
Khi nói chuyện, thấy trên tay Thịnh Noãn có vết máu, cô giáo sợ hãi: “Em bị thường à? Sao không nói?”
Thịnh Noãn lắc đầu: “Không sao đâu ạ.”
Cô giáo cau mày: “Sao lại không quan trọng được? Nào nhanh lên, cùng cô đến đến phòng y tế để xử lí.”
Nhắc tới phòng y tế, Thịnh Noãn liền nghĩ Thương Việt. Đọc 𝒕hêm nhiều 𝒕ru𝘺ện ở [ Tr 𝗨mTru𝘺ện.Ⅴn ]
Cô không muốn đi nên tìm vài cái cớ để đi ra ngoài nhưng cô giáo không nhiều lời liền kéo cô đến phòng y tế.
Sau khi được đưa vào, Thịnh Noãn nhìn thấy Thương Việt vừa khám cho một học sinh xong, đang cất ống nghe y tế.
Hắn mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, đầu tóc không chút cẩu thả. Nhìn qua vừa nhẹ nhàng vừa lịch lãm, không có chút nào dáng vẻ hung ác đẫm máu trong lần đầu gặp nhau.
Càng như vậy, Thịnh Noãn càng khẩn trương.
Một người lại có thể cái hai mặt hoàn toàn tương phản nhau, thật sự khiến cho nội tâm cô run rẩy, lạnh lẽo.
“Bacs sĩ Thương, học sinh của chúng ta vì cứu người mà bị thương. Tôi còn phải trở về để giúp liên hệ với người nhà học sinh xảy ra chuyện, bạn học Thịnh Noãn này giao cho anh.”
Thịnh Noãn lập tức sợ hãi, giữ chặt tay cô giáo, cô giáo kia vỗ nhẹ cô rồi xoay người bước đi.
Thịnh Noãn chỉ có thể hậm hực rút tay lại.
“Bị thương ở đâu?” Giọng điệu Thương Việt rất ôn hoà như thể hắn chưa từng gặp cô vậy.
Chính vì Thịnh Noãn nỗ lực làm bộ bình tĩnh, giơ tay lên, khó khăn xắn ống tay áo để lộ ra miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
Cánh tay cô gái nhỏ trắng nõn tinh tế như sữa bò khiến cho miệng vết thương nhìn càng thêm ghên người.
Thương Việt liếc nhìn, không nói một câu một chữ nào, bê khay thuốc và băng gạc bên cạnh, ngồi xuống cúi đầu xử lí miệng vết thương cho cô.
Trong lúc nhất thời, phòng y tế vô cùng yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người…
Lúc bôi thuốc lên miệng vết thương vô cùng đau đớn, môi Thịnh Noãn mím chặt, cơ thể cứng đờ nhưng vẫn cố nén không kêu một lời.
Thương Việt không dấu vết ngước lên nhìn cô, hơi nhướng mày.
Sau một lúc lâu, miệng vết thương đã xử lí tốt rồi, Thương Việt mới đặt khay về chỗ cũ. v·ết
“Mấy ngày này không được dính nước, chú ý ăn uống…”
Phía sau, Thương Việt nhìn thấy cô chạy đi không thèm ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nhếch khoé miệng.
Thật ra hôm nay hắn có chút bất ngờ… Hắn biết chuyện xảy ra hôm nay trước khi Thịnh Noãn đến phòng y tế.
Cô không những mạo hiểm cứu người con làm cho bản thân mình bị thương thành như vậy.
Dòng máu của gia tộc Norman đang chảy trong người cô chính là dòng máu kiêu căng, lạnh nhạt. Từ trong xương cốt bọn họ đã cao cao tại thượng, tự cao tự đại nhưng không ngờ rằng vị cô bé tiểu thư Norman này lại hơi nhiệt tình đấy.
Nghĩ đến lúc xử lí vết thương, cô đau đến mức run cả người nhưng cũng không kêu rên một chút nào, Thương Việt nhẹ nhàng chậc một tiếng.
Theo thông tin hắn nhânh được thì tiểu thư Norman bị Leslie chiều chuộng đến mức tự cao tự đại, vừa ngu vừa ác vừa chảnh… Nhưng sao hắn lại thấy khác hoàn toàn với người hắn đang tiếp xúc nhỉ, như hai người khác nhau vậy.
Là do thông tin có vấn đề hay là do vị tiểu thư Norman này có hai khuôn mặt khác nhau.
Nếu như vậy thì mặt nào mới là bộ mặt thật của cô?
Là vừa ngu vừa kiêu hay là im lặng dè dặt?
Là vừa ác vừa chảnh hay là thiện lương mạnh mẽ?
Hấp dẫn đấy…
Thịnh Noãn về đến nhà, Thịnh Linh San dễ như ăn bánh phát hiện vết thương trên tay cô, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cho đến khi biết Thịnh Noãn vì cứu người nên mới bị thương, sắc mặt Thịnh Linh San lập tức dịu xuống, sau đó ôm lấy cô hôn hôn: “Bé cưng của mẹ lớn rồi, mẹ rất tự hào về con.”
Không có một câu trách cứ, chỉ là có chút đau lòng. Bà dặn dò cô về sau lúc giúp người khác thì cũng phải bảo vệ mình thật tốt.
Trong lòng Thịnh Noãn ấm áp mềm mại.
Loại phương thức ở chung kiểu vừa quan tâm tràn ngập yêu thương lại vừa tôn trọng lẫn nhau này trước giờ cô chưa từng được trải nghiệm làm cô cảm thấy vừa lạ lẫm vuaqf vui sướng.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Thịnh Noãn lịch sự đến thăm cô gái định tự tử đang nằm ở bệnh viện.
Nữ sinh không đáng lo ngại, chỉ là lúc được bắt thì bị đụng đầu vài cái vào tường, chấn kinh quá độ. Hơn nữa do vụ vay tiền qua mạng mà khiến thần kinh bị suy nhược… Cha mẹ cô ấy không yên tâm nên để cho nằm viện vài ngày còn theo dõi.
Thịnh Noãn tới bệnh viện, gõ cửa đi vào, nữ sinh kia nhìn thấy cô, lập tức chật vật đứng dậy.
“Ba, mẹ đây chính là Thịnh Noãn, người cứu con đấy ạ.”
Người đàn ông và người phụ nữ trung niên bên cạnh vội vàng chào cô, đặc biệt là mẹ của cô gái kia, nắm tay cô cảm ơn không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Cô bé ngoan, dì không biết cảm ơn con như thế nào. Dì còn định chờ Anh Tử xuất viện sẽ đến tận nhà con cảm ơn nhưng con lại tới đây trước rồi.”
“Cô bé này, con cứu Anh Tử một mạng, người nhà dì sẽ nhớ mãi ân tình này đến suốt đời.”
Thịnh Noãn không giỏi đối nhân xử thế cho lắm nên chỉ có thể vụng về an ủi.
Ngay sau đó vợ chồng hai người không hề nói một lời nào mà trả lại cho cô mười vạn đồng thời bày tỏ lòng biết ơn một lần nữa.
Qua một lúc, hai vợ chồng một người ra ngoài trả tiền, một ngườiddi mua cơm. Lúc này trong phòng cũng chỉ còn Thịnh Noãn, bạn Triệu Anh Tử định nhảy lầu và vài nữ sinh giường bên.
Những nữ sinh đó vừa đúng là chị em cây khế của Thịnh Noãn lúc trước. Triệu Anh Tử không học cùng lớp với họ nhưng lại lớn lên trong cùng một khu.
Mấy cô gái đó thấy Thịnh Noãn, vẻ mặt không được tự nhiên, vẫn là Triệu Anh Tử mở miệng trước: “Tớ nói trước nhé, từ nay về sau Thịnh Noãn chính là chị em khác cha khác mẹ của tớ. Nếu có ai trong các người nói xấu cô ấy, tớ sẽ không đồng tình đâu.”
Chị em cây khế lập tức mồm năm miệng mười.
“Không cần cậu nói, thấy cậu ấy dũng cảm như thế, tớ cũng nhận người chị em này!”
“Đúng đúng, tuy rằng cậu chỉ giả làm con nhà giàu thôi nhưng từ nay về sau chúng ta sẽ như chị em ruột.”
“Đúng vậy, yên tâm, chúng tớ sẽ không ghét bỏ cậu đâu.”
Triệu Anh Tử nhẹ giọng hỏi: “Chả lẽ các cậu là con nhà giàu hàng thật giá thật à?”
Mấy người kia lập tức cứng đờ.
Triệu Anh Tử thở dài: “Tớ học được bài học nhớ đời rồi… Điện thoại Iphone số lượng có hạn là cái gì? Tất cả đều là mây bay, thật sự tớ thấy trước kia tớ quá hư vinh quá trẻ con nực cười.”
Mấy cô gái còn lại cũng từ từ yên lặng, dừng một chút rồi tức giận cong môi: “Vậy về sau chúng ta đừng phông bạt nữa, đôi khi nghĩ lại cũng không có gì vui.”
“Đúng là hâm mộ người ta giàu. Cho dù tớ có giả vờ thế nào đi chăng nữa thì tớ cũng không phải…Loại cảm giác này đúng là không dễ chịu gì, phải không Thỉnh Noãn?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]