Trong văn phòng của Phòng Chính trị và Giáo dục, hiệu trưởng vẻ mặt nghiêm túc.
Thịnh Miên vừa kể lại chuyện hai người bọn họ, cô ta nói là xảy ra cãi vã rồi sau đó Thịnh Noãn lỡ tay đẩy cô ta.
“Thầy ơi, chắc là Thịnh Noãn cũng không cố ý…”
Hiệu trưởng thấy Thịnh Miên cả người chật vật rồi quay lại nhìn Thịnh Noãn, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi: “Tại sao em lại đẩy bạn học?”
Thịnh Noãn nhìn thẳng vào mắt hiệu trưởng: “Em không đẩy chị ta.”. Truyện Ngôn Tình
Bên cạnh, Cố Lan Phong lạnh giọng mở miệng: “Không đẩy? Có phải cô định nói cái tát kia cũng không phải do cô gây ra đúng không?”
Thịnh Noãn ngẩng đầu nhìn Cố Lan Phong, gằn từng chữ một: “Tôi đánh chị ta vì chị ta vu oan cho tôi. Nhưng tôi thật sự muốn biết là cậu tận mắt nhìn thấy tôi đẩy chị ta à?”
Cố Lan Phong tức khắc ngẩn ra.
Đúng thật là hắn ta không tận mắt nhìn thấy Thịnh Noãn đẩy người nhưng điều này còn cần phải suy nghĩ à?
Cô đã sớm là kẻ ăn cắp quen tay ngủ ngày quen mắt rồi*…
*Ám chỉ việc một thói quen xấu nếu không được ngăn chặn kịp thời sẽ trở thành hành vi lặp đi lặp lại và khó từ bỏ.
Nhưng chính xác là không tận mắt thấy nên Cố Lan Phong cũng không nói gì.
Hiệu trưởng lại hỏi tiếp: “Vì cái gì mà các em xảy ra cãi vã?”
Thịnh Miên nhỏ giọng nói: “Thịnh Noãn là em họ của em, em nghe nói gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phan-dien-vua-me-nguoi-vua-cung-chieu-toi/3557743/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.