Edit: Ư Ư
Hắn nhỏ giọng "Ân" một tiếng, đại khái nếu Bạch Tửu nói thêm vài yêu cầu quá đáng nữa thì hắn cũng không do dự mà đồng ý.
"Vậy bây giờ ta muốn đi tìm gia gia ta." Bạch Tửu muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy đau đau, lại dựa vào trong ngực hắn, nàng nhìn xuống, hóa ra trong lúc nhàm chán nàng đã buộc tóc của hai người vào nhau.
Hắn cầm phần tóc đang buộc lại của hai người, khóe môi hơi hơi cong lên, "Chúng ta đã kết tóc cho nên sẽ không tách ra."
Trong giọng nói của hắn mang theo sự thỏa mãn, nhảy nhót giống như khi còn nhỏ ngồi xếp hàng chờ cô giáo phát táo, hắn phát hiện quả táo của mình là lớn nhất vậy.
Bạch Tửu cũng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, "Nhưng chúng ta cũng không thể cứ để như vậy, ngươi có thể cắt hai đoạn tóc này sau đó cất vào trong hộp, được không?"
Ý kiến này rất hợp ý hắn, Bạch Tửu cũng không biết hắn dùng cách gì mà đoạn tóc kia lập tức đứt ra rơi vào trong lòng bàn tay hắn, lại không biết hắn lấy một cái hộp từ đâu ra rồi đặt đoạn tóc đó vào bên trong, đóng nắp lại, ôm vào trong lòng như đang ôm bảo bối, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Bạch Tửu nhìn hắn như vậy cũng cảm thấy thú vị, nàng vươn tay, "Chúng ta cùng đi tìm gia gia ta đi."
Hắn cũng không từ chối mà nắm tay nàng đi ra khỏi căn phòng mà hắn đã ở không biết bao nhiêu năm.
Bạch Tửu nắm tay hắn vừa đi vừa dặn dò, "Lát nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-xung-nu-than-quoc-dan-soai-tac-thien/750002/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.