Edit: Ư Ư 
"Nhưng mà... Ta cũng không thể nhìn gia gia vì cứu ta mà..." 
"Không phải vì nàng." Hắn do do dự dự nhưng cuối cùng vẫn nâng tay lên, đặt lên đầu nàng, thấy nàng cũng không có biểu tình đau đớn, hắn biết mình đã thành công, hắn nói: "Từ đầu đến cuối, Bạch Câu chỉ vì chính bản thân mình." 
Bạch Câu che chở Bạch Tửu như thế, bảo vêh Bạch Tửu, đơn giản là vì giảm bớt cảm giác tội ác của mình, cả đời đều sống trong sự áy náy và đau khổ, nếu không làm chuyện gì đó thì sớm đã bị bức đến điên. 
Bạch Câu không biết hậu quả khi làm thân thể mình trở lại lúc còn trẻ sao? 
Đương nhiên biết, có lẽ hắn cũng có thể coi như đây là một lý do để đi gặp Tiểu Cửu, ít nhất hắn chết vì đã cứu Bạch Tửu, tới nơi chín suối, có lẽ Tiểu Cửu sẽ không giận hắn. 
Bạch Tửu bừng tỉnh, nàng chỉ cảm thấy mọi chuyện vì nàng mà gây ra, nàng chỉ muốn phụ trách mà thôi, nàng nâng mắt hỏi hắn, "Vậy còn ngươi? Tên của ngươi là gì?" 
"Ta không nhớ." Hắn đã sống một mình rất lâu rồi, chưa bao giờ có người gặp hắn, còn gọi tên của hắn, theo thời gian trôi đi, hắn cũng quên mất, một cái tên mà thôi, cũng không phải chuyện quan trọng, hắn cầm lấy tay nàng đặt lên khuôn mặt của mình, "Nàng muốn gọi ta là gì đều được." 
Lúc mới đầu thấy hắn ngay cả nói cũng không nói được, bây giờ đã biết nói ngọt rồi, năng lực học tập năng lực và năng lực khôi phục của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-xung-nu-than-quoc-dan-soai-tac-thien/750001/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.