Cô ghé sát tai cậu thầm thì trêu ghẹo.
- Lãnh Quyên tai cậu đỏ rồi kìa ~
Lãnh Quyên nghe vậy lập tức xù lông nhím cứng cổ nói.
- Cậu... cậu nhìn lầm rồi, tiểu Tình.
Thiếu niên ba chân bốn cẳng mở cửa chạy tót ra ngoài.
Mộc Hà ( mẹ Lãnh Quyên) nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên thấy đứa con trai kia của mình chạy như ma đuổi đã thế vẻ mặt còn lại đang xấu hổ , đỏ như trái cà chua.
Mẹ Lãnh Quyên thấy vậy cười khoái chí kèm theo ánh mắt ghét bỏ. Cứ tưởng đứa con trai này bị liệt cơ mặt chứ. Hóa ra còn biết xấu hổ. Mà hai đứa này làm gì trong phòng thế nhỉ?
Mẹ Lãnh đang đăm chiêu suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào cạnh mình.
- Cô ơi Lãnh Quyên đâu rồi ạ?
- A... nó chạy ra ngoài kia rồi.
Mẹ Lãnh Quyên vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa.
- Tiểu Tình, con....
Mộc Hà đang định hỏi Tan Tình thì đã chẳng còn thấy bóng dáng cô đâu.
Mộc Hà : "....."
__________
Lãnh Quyên chạy một mạch ra hẳn đằng sau nhà. Có lẽ cậu không nhìn đường nên liền trượt chân ngã ào xuống bể bơi.
Ào!
Lúc cô chạy ra phía sau thì đã chiêm nghiễm hết toàn cảnh vừa rồi.
Tan Tình ôm bụng cười lớn.
Hahaaa.....
Lãnh Quyên: "............"
Cô đi đến cạnh bể bơi, đôi mắt mang ánh nước óng ánh nhìn cậu. Khóe môi còn cong lên chưa dứt.
Lãnh Quyên chẳng nói chẳng rằng gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-phan-cong-chut/2890904/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.