Tan Tình: " Này này, tôi tự làm được. "
- Ngồi im nào.
[ Túc chủ, tôi về... ể? ] Miêu Miêu vừa mới đi họp từ hệ thống chủ về.
Miêu Miêu: Chậc! Cơm chó ngập họng.
[ Túc chủ, có cần tôi dùng Dược trị không? Nhìn cũng đau phết đấy. ]
Tan Tình: [ Không cần. ]
[ Về rồi thì đi canh chừng Lâm Trà Trà đi. Có gì thì báo cho ta. ]
Miêu Miêu: Đây rõ ràng là túc chủ kiếm cớ đuổi bổn mèo đây mà. Hừ! Thấy sắc quên mèo.
Lãnh Quyên đứng dậy ôn nhu dặn bảo.
- Tiểu Tình, cậu ngồi im đấy.
Cậu liếc mắt nhìn xuống chân cô.
- Xem ra hôm nay chịu khó ở nhà tôi một bữa đi.
- Ừ.
Cạch!
Tan Tình cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, ngả người nằm xuống giường.
_________
- Tiểu Tình, cậu.... ngủ rồi?
Thiếu niên đặt bát cháo gà xuống tủ cạnh đầu giường. Cậu rũ mắt nhìn cô.
Không ngờ lúc ngủ lại đáng yêu như vậy. Như mèo con ham ngủ.
Cậu ngồi xuống ghế sofa nhìn cô không chớp mắt.
Lãnh Quyên: Không ăn được thì ngắm vậy.
Tan Tình mở mắt nhìn lên trần nhà, rồi lại liếc mắt nhìn về phía sofa.
Lãnh Quyên?
Cô thấy cậu ngủ quên luôn trên cả ghế sofa. Đôi mắt hạnh to tròn nhìn về phía cái tủ đầu giường.
Ánh mắt ai oán nhìn bát cháo.
Sao lại cho ăn cháo chứ? Bộ bị cái này là ngay cả cơm cũng không ăn được à?
Bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-phan-cong-chut/2890903/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.