Thuốc giải thì chưa nghiên cứu ra nhưng cậu ta đã bị bức điên trước. Phó Tinh một đường giết trở ra, cải trang, trốn tránh, thành công thoát khỏi khu căn cứ tà ác ấy. Mang trong mình sự điên cuồng và bất chấp, cậu ta đã lọt vào mắt xanh của thủ lĩnh một nhóm người độc lập xây dựng căn cứ với chính phủ, từng bước trở thành nỗi khiếp sợ của tất cả những người trong căn cứ. Cậu ta bất chấp tất cả nghiên cứu trên cả zombie lẫn trên con người với mục đích tìm ra một giống loài ưu tú hơn giữa con người và zombie. Cậu ta đáng sợ đến mức việc bị đưa vào phòng thí nghiệm làm vật thí nghiệm cho cậu ta đã trở thành hình phạt khủng khiếp nhất trong căn cứ, nếu không phải phạm vào tội cực nặng sẽ không bao giờ phải trải qua những chuyện này. Người từng qua tay cậu ta không phải là những mảnh vụn tan nát thì sẽ là không có ngày trở ra. Không biết trải qua bao nhiêu ngày tháng, Phó Tinh vậy mà thực sự thành công nghiên cứu ra một cá thể mang những đặc điểm ưu việt của cả con người và zombie, kẻ này thậm chí còn có khả năng điều khiển những con zombie đang mất dần phần nhân tính cuối cùng trong người. Phó Tinh khống chế nó, để nó điều động zombie lai vãng, lần nữa trở lại khu căn cứ thủ đô ngày trước muốn một lần hủy diệt nơi này. Để nhanh chóng bổ sung lực lượng, cậu ta thậm chí còn ác độc đến mức giết sạch người của căn cứ, biến họ thành zombie, trở thành con cờ trong tay cậu ta. Vốn tưởng rằng với đội quân hùng hậu như vậy phần thắng sẽ nắm chắc trong tay Phó Tinh nhưng không ngờ trong thời khắc mấu chốt cá thể mà cậu ta tạo ra đột ngột làm phản, quay lại ra lệnh cho những con zombie khác giết chết Phó Tinh. Phó Tinh làm sao ngờ được sẽ xảy ra chuyện này, đương nhiên không thể chạy thoát khỏi vòng vây, chết trong miệng những con zombie trước đây là người trong căn cứ cũ. Xem xong tư liệu của cậu ta, Dạ Tịch chỉ cảm thấy tiếc nuối. Nếu là nhân vật chính cậu ta chắc chắn đã thành công có một màn trả thủ sướng mắt, đã tai rồi, đáng tiếc, Phó Tinh không phải, cho nên chỉ có thể khởi đầu cay đắng, kết thúc đắng cay. Quá đáng thương rồi. Thời gian hiện tại còn rất sớm, Phó Tinh mới bị thất lạc khỏi đội ngũ, cũng chưa gặp đám người khẩu phật tâm xà kia, cậu ta lạnh lùng, khó gần như vậy chỉ đơn giản là tính cách cậu ta vốn đã như thế, kể cả những cộng sự quanh năm làm việc cùng cũng không nói được với cậu ta quá năm câu. Nếu mà tới lúc cậu ta đã hắc hóa thì có khi cô phải giúp cậu ta hoàn thành nguyện vọng là có được một màn trả thù hoành tráng. Nghĩ tới đã thấy kích thích rồi. Hay là... [ Kí chủ, cầu xin cô làm người.] Hệ thống nghe được suy nghĩ lệch lạc của cô thì vội lên tiếng ngăn cản. - Ta chưa nói gì. [ Không phải cô định bán cậu ta cho người của căn cứ thủ đô à?] Hệ thống quá hiểu suy nghĩ điên rồ của ma quỷ nhà mình. - Ta chỉ nghĩ. Cô chỉ nghĩ? Ai mà biết được cô thần kinh lên có biến từ nghĩ thành làm không? Người khác thì không biết nhưng cô thì dù sao cũng dám làm. Không sớm bóp chết suy nghĩ nguy hiểm của cô từ trong trứng nước, cô sẽ cho nó nhảy nhót tưng bừng. Đồng hành với một kí chủ luôn có ý xấu thật mệt tâm quá. Cho nên hiện tại nguyện vọng của Phó Tinh có thể là gì? Rất nhiều dữ liệu về cậu ta được hệ thống đưa tới nhưng thứ thực sự hữu dụng lại không có. Nguyện vọng là thứ xuất phát từ thâm tâm, mà Phó Tinh lại ẩn giấu suy nghĩ quá tốt, thâm tâm của cậu ta là một thứ rất khó nắm bắt, thậm chí những mối quan hệ xung quanh cậu ta cũng không giúp ích được gì. Ngay từ nhỏ cậu ta đã không có bạn bè, luôn như bóng ma trầm mặc, không mang lại bất kì cảm giác tồn tại nào, kể cả gương mặt đẹp quá mức cũng bị cậu ta cũng không thu về bất kì sự chú ý nào, mà Phó Tinh cũng rất vui vẻ biến mình thành hạt cát vô danh giữa dòng người. Thậm chí kể cả trong tang lễ của cha mẹ mình biểu cảm trên mặt cậu ta vẫn như trước, không có nửa điểm chuyển biến. Lúc đó cậu ta đã mười tuổi, đủ trưởng thành để nhận thức, đứng trước sự ra đi đột ngột của cha mẹ vậy mà cậu ta vẫn lạnh nhạt như người ngoài cuộc, không đau, không buồn, không biểu lộ bất kì tâm tình gì. Sau đó là quãng thời gian như phù du trôi nổi, không người thân nào muốn cưu mang cậu ta, một kẻ âm thầm như u linh, mà người nguyện ý giúp đỡ cậu ta thì đều ước muốn tài sản cha mẹ cậu ta để lại, đều là hư tình giả ý. Phó Tinh thà tự sinh tự diệt cũng không muốn chấp nhận phần nhân tình giả dối này cho nên dưới sự giám hộ của luật sư riêng, cậu ta tự mình sinh hoạt trong căn nhà thuở nhỏ tại một vùng ngoại ô cách xa thành thị xô bồ. Như ngôi sao nhỏ mất đi vòng tay bao bọc của tầng khí quyển mỏng manh, nhận lấy sự thiêu đốt của mặt trời lẳng lặng rơi xuống vạch ra vệt sáng chói lòa, dùng sinh mệnh nhỏ bé một lần duy nhất khẳng định sự tồn tại của mình. Tinh diệu tuyệt luân1, kinh diễm mê người. 1. Tinh diệu tuyệt luân: đẹp không bì được. Dạ Tịch gác tay lên trán, hoàn toàn đoán không ra nguyện vọng của cậu ta, cho nên trước hết cô quyết định… ngủ một giấc. Chuyện mai sau để mai sau tính, giờ không nghỉ ngơi cho tốt lấy đâu ra sức mà làm việc? --------- Dạ Tịch vốn chỉ định chợp mắt một chút nhưng không nghĩ tới thể trạng nguyên chủ quá yếu, ngủ một giấc mặt trời đã lên cao. Ánh nắng nhàn nhạt rải xuống người cô, rèm cửa bị gió thổi bay khiến những sợi nắng nhanh chóng xoa lên mắt cô gọi cô thức dậy. Đương nhiên dù nắng hè có chiếu thẳng cũng không thể dựng nổi ma ngủ như cô dậy, đến tiếng gào thét đinh tai nhức óc của Kim Quang còn chỉ có thể khiến cô thay đổi tư thế ngủ cơ mà. [ Kí chủ, cô mau dậy đi, mục tiêu nhiệm vụ đã chạy xa ngàn dặm rồi. Cô không dậy mau cậu ta sẽ bị giết đấy!] - Ừ. [ Tiểu tổ tông ơi, tôi xin cô, cô có biết đây là mạt thế không? Hiện tại là lúc cô nên ngủ hay sao?] - Mạt thế thì không nên ngủ hay sao? Chưa nghe con người có bốn chuyện gấp ư?
[ Ngủ từ khi nào trở thành chuyện gấp rồi? Cô không thể có trách nhiệm một chút với mục tiêu nhiệm vụ sao?] - Cậu ta có chân đi thì phải có tay sinh tồn, mi lo cái gì? Ít nhất cậu ta phải sống đến khi gặp đội ngũ kia. Dạ Tịch lại không hoảng không vội nghiêng ngả ngồi dậy, hai mắt vẫn chưa mở ra. [ Cô chẳng lẽ định đợi cậu ta gặp đám ma quỷ kia mới đi lên anh hùng cứu mĩ nhân đoạt lấy hảo cảm sao?] Người thường tuyệt đối không làm loại chuyện thất đức như thế nhưng nếu là cô thì Kim Quang tin cô có thể hơn nữa còn cực kì tự tin mà làm nữa kìa. - Ta yếu như thế chỉ có thể yên lặng làm pháo hôi bên đường thôi. Yếu? Cô yếu mà bình yên thoát khỏi sự truy sát của thiên đạo sao? [ Kí chủ, hay là tôi phát nhiệm vụ cho cô nhé!] - Mi phát thử xem? Nghe thấy hai chữ nhiệm vụ, cơn buồn ngủ của cô liền bay sạch. Mặc dù cần điểm kinh nghiệm để thăng cấp nhưng cô không muốn làm nhiệm vụ loạn thất bát tao của nó đâu. Toàn những thứ loạn thất bát tao không có hàm lượng dinh dưỡng. [ Vậy cô mau dậy đi, không nên ép người quá đáng.] - Mi không phải là người. Trọng tâm là nó có phải là người hay không sao? Trọng tâm không phải là hai chữ “ ép người” sao? Cô không thể học cách làm người thường sao? Khoan đã, sao nghe như cô đang mắng nó vậy? Dạ Tịch mặc dù không còn làm bạn với chiếc giường êm ái nữa nhưng cũng không vội đi ngay mà vệ sinh cá nhân đâu ra đấy rồi lòng vòng quanh nhà mang theo một chiếc ba lô nho nhỏ rồi mới ra ngoài. Cô ung dung chẳng khác nào đi dã ngoại chứ không phải dấn thân vào nguy hiểm chết người ở mạt thế. Đúng là chỉ có cô mới bình thản với mạt thế như vậy. Càng làm hệ thống nhìn không nổi hơn nữa là người điên nhà nó còn không hoảng không vội ghé qua các cửa hàng thu thập vật tư cần thiết với lí lẽ không thể phản bác: Mạt thế không có vật tư sẽ chết, không tranh thủ vật tư còn nhiều mà thu thập thì chờ đến lúc phải giành giật sao? - Mi nói xem vật này có tác dụng gì với cậu ta? Dạ Tịch vừa uống một ngụm nước vừa nhìn ngắm một viên đá nhỏ trong tay. Đây là một viên tinh thể thạch anh trong suốt được tạo hình giống một viên kim cương nhỏ. Hôm qua khi Dạ Tịch từ phòng tắm đi ra thì thấy ở góc gần tủ quần áo có vật phản quang lấp lánh, lại gần mới thấy đó là một viên đá nhỏ. Chất liệu không tính là tốt nhất nhưng những vân đá trên đó thì lại có giá trị liên thành. Khi cô vô tình soi đèn vào nó thì thấy cái bóng có điểm kì lạ, xoay xoay một hồi thì cuối cùng cũng nhìn ra mấy chữ DO19118-S, mặc dù không hiểu mấy chữ này nghĩa là gì nhưng cô tin chắc vật này có tác dụng với cậu ta. Nếu không Phó Tinh cũng không mang theo bảo vệ bên người. [ Cô tìm cậu ta hỏi không phải biết rồi sao?] Hệ thống lập tức nhân cơ hội cho cô động lực làm nhiệm vụ. - Ta cũng không tò mò lắm. Ai ngờ lại gặp phải kí chủ mềm cứng đều không ăn, hệ thống phát rầu cả người. # Kí chủ luôn trốn tránh làm nhiệm vụ phải làm sao? Online chờ, rất gấp. Dạ Tịch vừa mở cửa định ra ngoài kiếm một chiếc xe đi tìm Phó Tinh thì đã có một chiếc xe khác đột ngột xông tới suýt nữa đụng trúng, may mắn cô tránh kịp nhưng vẫn bị quạt cho một mặt bụi. Cô còn chưa kịp hành động gì thì người trên xe đã chen lấn nhảy xuống trước, nhìn cũng không nhìn cô một cái kéo nhau chạy vội vào cửa hàng thực phẩm cô vừa đi ra. Gào… Người còn chưa xuống hết đã nghe thấy tiếng gào rú nguyên thủy ở phía sau, bụi mù giờ mới tản đi được một chút, Dạ Tịch mơ hồ nhìn thấy một đoàn khá đông zombie đang lũ lượt chạy như bay về đây. Con nào con nấy một bộ đói khát điên dại, nơi chúng đi qua bụi cuốn mịt mù. - Chạy mau. Không biết là ai thấy cô đứng bất động nhìn bầy zombie đến gần thì vội vàng kéo tay cô vào bên trong cửa hàng. Sau khi người cuối cùng vào thì mấy người bên trong cũng lập tức đóng cửa vào, họ còn hết sức thành thục kéo những vật nặng gần đó ra chắn cửa. Mỗi người một chân một tay, đến khi chiếc ghế gỗ cuối cùng được ném vào thì bầy zombie khát máu cũng đuổi kịp đến, mấy con phanh lại không kịp trực tiếp đập đầu vào cửa kính chịu lực, cả gương mặt biến dạng chảy ra thứ dịch màu xanh kinh tởm dính lên cửa kính rồi kéo dài một đường, nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn. Mà quả thực cũng có người nôn khan rồi. Đó là một cậu trai đeo kính nhìn có vẻ thư sinh, yếu đuối nhất đội ngũ. Tên cậu ta là gì nhỉ? À hình như là Trần Nguyên thì phải. Tại sao cô lại biết cậu ta? Thật trùng hợp, đội ngũ này vừa vặn là đội ngũ đi cùng nguyên chủ và nữ chính đấy. Chỉ là không biết tại sao đội ngũ vốn có hơn mười người giờ chỉ còn năm mà nữ chính thì lại không thấy đâu. Nói xem, đây không phải là vận nhân vật chính thì là gì nữa? Theo lộ trình thông thường không phải họ đã đi được nửa đường rồi sao? Hiện tại bằng cách kì diệu gì mà có thể đi ngược lại tới nơi cách thủ đô hơn 700 ki lô mét đến gặp cô? - Dạ… Dạ Tịch? - Tạm thoát khỏi hiểm cảnh, người dẫn đầu đội ngũ là một học trưởng khoa Kinh tế mới không dám chắc hỏi cô gái đang ung dung ngồi trên bàn gỗ nhỏ gần đó. - Ồ, Tạ học trưởng vẫn nhớ tôi à? - Dạ Tịch vung vẩy vật nhỏ trong tay đáp lời.
- Cô… Cô vẫn khỏe? Không phải… Tạ học trưởng không thể tin nhìn chằm chằm cô. Không phải lúc trước Mộng Nghiên nói nhìn thấy cô bị một bầy zombie lôi đi sao? Sao bây giờ lại bình an ngồi ở đây, thậm chí so với bọn họ cô càng giống như sống rất tốt. - Tôi làm sao cơ? Dạ Tịch hào hứng chờ xem nữ chính sẽ nói gì với đám người này. - Chị Mộng Nghiên nói cô… Ục… Khụ khụ… Bị zombie giết rồi! - Trần Nguyên không phải kiểu người biết nói vòng vo, cậu ta dựa vào tường vừa che miệng vừa mơ hồ nói. - Trần Nguyên, nói linh tinh gì đó! - Tạ học trưởng thấy cậu ta không biết ý thì lườm cậu ta một cái rồi giả lả cười với Dạ Tịch. - Cậu ta không biết ăn nói, đừng để bụng. Dù anh ta không hiểu rõ cô nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy cô không giống lúc trước, ít nhất là sự bình tĩnh, thản nhiên lúc này của cô không giống. Hơn nữa trước đây là bọn họ bỏ rơi cô trước cho nên hiện tại nói cái gì cũng không thích hợp. - Cho nên mọi người quay lại để? Lời này của cô khiến mấy người có mặt không biết phải trả lời thế nào, trả lời thế nào cũng tỏ ra họ là người vô tình vô nghĩa. Hiện tại là thời điểm khởi đầu khó khăn, vấn đề đạo đức vẫn là vấn đề nhạy cảm. - Chuyện này… - Sao cô có thể nói như thế? Lúc trước là cô tự muốn tách đoàn đi riêng, hiện tại lấy tư cách gì trách cứ chúng tôi? - Một nam sinh vốn không ưa nguyên chủ lập tức lên tiếng muốn hóa giải không khí xấu hổ. - Tôi có trách cứ sao? Hay là cậu thực sự làm gì có lỗi với tôi nên mới có tật giật mình? - Dạ Tịch không như dự đoán im lặng lảng tránh mà chậm rãi đáp lại. Ranh giới đúng - sai, thiện - ác xưa nay đều rất mong manh. Việc nguyên chủ tự theo ý mình rời khỏi đội ngũ và việc họ không đi cùng cô ấy vốn dĩ không có đúng sai, đối với người này có thể là đúng nhưng đối với người kia thì lại sai, cô không có ý kiến gì nhưng sau khi nghe Trần Nguyên nói thì cô lại có vài suy đoán khác. Chỉ nghĩ thử một chút, không nghĩ còn thực sự thử ra manh mối. - Cô… - Được rồi, tôi tin Dạ Tịch cũng không có ý đó, Lưu Triết, cậu bình tĩnh trước đã. Chúng ta bây giờ cùng chung hoàn cảnh hà cớ gì phải gây mâu thuẫn? - Tạ học trưởng đưa mắt nhìn đám zombie vẫn còn lảng vảng quanh cửa chính mà giảng hòa. Bọn họ hiện tại tạm thời phải ở chung một chỗ, hòa bình hữu nghị mới là con đường tốt nhất huống hồ còn là người quen. Mấy người còn lại cũng hiểu được điều này nên đều giơ tay kéo Lưu Triết sang bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ cậu ta. - Dạ Tịch, cô đã tìm được người nhà chưa? - Thấy không khí có phần cưỡng ép, Tạ học trưởng đưa cho cô một chai nước rồi thân tình hỏi thăm. - Không thấy. - Cô hơi cúi đầu miết cạnh tinh thể thạch anh trong tay cũng không nhận chai nước của anh ta. Tạ học trưởng lại cho rằng mình chạm trúng nỗi buồn của cô nên khó xử vuốt mũi, đặt chai nước xuống bàn cạnh cô, anh ta vừa định an ủi cô một chút thì đã nghe cô hỏi: - Hạ Mộng Nghiên không đi cùng các anh? - Cái này… Chuyện này phải kể từ khi cô bắt đầu rời khỏi đội ngũ. Nữ chính lấy lí do lương tâm không cho phép muốn tự mình đi theo nguyên chủ để giúp đỡ cô ấy. Cô ta âm thầm ra đi chỉ để lại cho họ một mảnh giấy nhắn nhủ như thế. Mười người bọn họ đều là đàn ông con trai nay lại để hai cô gái dấn thân vào nguy hiểm còn mình lại chạy trước, nhìn thế nào cũng thấy hèn hạ nên họ quyết định không theo đoàn quân đội kia nữa mà đi theo tìm hai người về. Tuy nhiên còn chưa kịp nói với chỉ huy đoàn xe quân đội kia thì Lưu Triết đã tìm được nữ chính toàn thân chật vật đang hôn mê ở phụ cận trước. Lúc đó đội ngũ bên kia lại chuẩn bị lên đường, bọn họ không kịp hỏi tình hình nên lựa chọn đi theo đội ngũ. Khi đi được nửa đường thì mới phát hiện ra con đường phía trước đã bị tàn phá nặng nề không thể đi được nữa. Bọn họ buộc phải quay lại tìm một con đường vòng khác đi tới căn cứ thủ đô nên mới chạm mặt cô ở đây. Trong quá trình đó nữ chính có nói cho bọn họ biết nguyên chủ bị zombie mang đi còn cô ta lực bất tòng tâm, bị zombie vây công may mắn lắm mới chạy thoát một mạng. Chiều muộn hôm qua khi đội ngũ dừng xe, tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm thì không biết từ đâu chạy tới một đám zombie điên cuồng tấn công họ. Mọi người cuống cuồng lên xe chạy tứ tán khắp nơi, trong cơn loạn lạc đó mười người bọn họ chết mất ba, hai người còn lại và nữ chính thì không thấy đâu. Vất vả lắm mới trốn được qua đêm, trời vừa sáng họ liền tìm cách chạy lên xe tìm một nơi an toàn khác. Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng họ vẫn kinh động đến một đám zombie gần đó, không kịp nghĩ nhiều, Tạ học trưởng chờ người lên xe xong liền nổ máy phóng đi. Kết quả, đi không được bao lâu thì xe hết xăng và bọn họ thì đang ở trong cửa hàng tiện lợi này cùng cô. Tạ học trưởng cũng cảm thấy hẳn mấy người bọn họ bị sao quả tạ chiếu trúng rồi. Từ hôm qua đến giờ chưa lúc nào họ không nơm nớp lo sợ cho an nguy của mình, thần kinh căng thẳng, Lưu Triết nói chuyện không nể tình cũng là bình thường. - Tạ học trưởng cảm thấy tại sao bầy zombie kia lại đột ngột xuất hiện? - Tôi cũng không biết, hẳn là… trùng hợp? Đây cũng là vấn đề Tạ học trưởng nghĩ mãi không rõ. Khi đó họ đi cùng đoàn xe quân đội, xét về mặt đánh giá địa hình dừng chân hẳn người của quân đội phải cực kì tinh thông, hơn nữa còn mang theo dân thường, an toàn phải là yếu tố được ưu tiên hàng đầu. Làm thế nào mà xung quanh lại có nhiều zombie lai vãng như vậy? Và làm cách nào chúng có thể tập trung nhanh như thế vào cùng một mục tiêu? - Chúng ta đều biết trên đời này chẳng có nhiều trùng hợp như thế, phải không? - Dạ Tịch như có như không gõ nhẹ vào mặt bàn, mỗi lời nói ra như ma chú thấm vào lòng người. - Cái này… Dù sao cũng đã qua. Bây giờ chúng ta nên tìm cách rời khỏi nơi này thì hơn. Tạ học trưởng không muốn nghĩ đến những nghi kị này, anh ta xoa xoa ấn đường đau mỏi nhìn ra đám zombie bên ngoài vẫn vây kín cửa chính của cửa hàng mà điên cuồng gào thét vào đây. Dạ Tịch nhún vai không tiếp tục vấn đề này, ánh nhìn lạnh nhạt của cô thoáng lướt qua Lưu Triết đang đứng quay lưng với cô ở một góc. Dường như cảm ứng được cái nhìn của cô, Lưu Triết cũng quay lại nhìn về phía cô nhưng chỉ thấy ánh sáng sắc bén lóe lên, cậu ta tay thấy cô đang cầm một con dao tiến về phía Tạ học trưởng đứng cạnh cửa sổ đang xem xét tình hình bên ngoài mà hoàn toàn không có chút phòng bị nào với cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]