*Lời của Shuynn: Để có cảm xúc tốt nhất, các bạn có thể mở bài: " Lam " - của Thạch Bạch Kỳ để đẩy cao cảm xúc.
___&___
Ở nơi bóng tối vô tận, luôn có một thứ vô hình nào đó vẫn đang nhắc nhở Dịch Giản, có lẽ thời gian tồn tại của cô ấy càng ngày càng ngắn.
Mộc Trà không ở lại bệnh viện nữa, cô trở về biệt thự của Dịch Giản.
Cơ thể vốn nhẹ nhàng, không có tri giác đã bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi cùng cực, Mộc Trà buông thõng bàn tay cầm vắt mì xuống. Khi tầm nhìn bình thường trở lại, nồi nước sôi lại xuất hiện trước mắt, quay đầu khẽ gọi: " Dịch Giản. "
Tầm mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, tựa như chỉ cần buông lơi một chút cũng có thể vụt mất người này mãi mãi. Hắn nhẹ giọng đáp: " Ơi? "
Sau đó lập tức đi đến bên cạnh Mộc Trà: " Sao thế? "
Mộc Trà nhét mì vào tay hắn, mỉm cười: " Anh nấu đi. "
" Anh? " Dịch Giản trợn tròn mắt, nhìn cô với ánh mắt khó tin. Trước đây không biết là ai luôn cấm hắn bước vào bếp.
" Em dạy anh nấu mì. " Mộc Trà gật đầu, sau đó vỗ vỗ lưng Dịch Giản, bảo hắn đi đến trước nồi: " Dù sao cũng rất đơn giản. "
Sau này, nếu như có một mình, đêm đến nếu hắn đói bụng thì vẫn có thể tự nấu mì ăn.
Đúng như Mộc Trà nói, nấu mì rất đơn giản, thế nên có Mộc Trà ở bên cẩn thận hướng dẫn, Dịch Giản cũng nấu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-co-mot-doi-hoi-tiec/1503407/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.