- Cả hai.
Đường Quả mỉm cười nói.
Kiều Nghiệt cơ hồ không do dự, chỉ nói.
- Thôi, em trở về đi.
Anh tôi vốn cũng không có nghĩ tới để cô đi, bên ngoài quá nguy hiểm, dưới cánh chim của anh, cô có thể sống cực kỳ tự tại.
- Kiều Nghiệt, anh thích tôi sao?.
Kiều Nghiệt không có trả lời, Đường Quả nói tiếp, - Anh tất nhiên không thích tôi vì cái gì lại muốn cho tôi ôm bắp đùi đâu?.
- Kiều Nghiệt, anh không được.
Kiều Nghiệt....
- Tôi đẹp như vậy, cùng với anh mấy năm kia, anh cho tới bây giờ đều chưa từng có ý tưởng gì đối với tôi, nguyên lai là không được.
- Im miệng.
- Kiều Nghiệt anh đến cùng có thích hay không tôi?.
Kiều Nghiệt mấp máy khóe môi,
- Không thích.
- A, vậy anh tại sao phải giúp tôi?.
- Không cần lý do.
Đường Quả lại không thuận theo, thừa dịp Kiều Nghiệt không chú ý, hôn trên mặt anh ta một cái,
- Tiểu tử, có đôi khi anh nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ quái, tựa như ánh mắt một đứa bé đang nhìn mẹ của nó.
Đường Quả có chút giật mình,
- Anh thế mà muốn làm con trai của tôi?.
- Lăn đi.
Kiều Nghiệt chịu không được tính tình hay thay đổi của cô gái này, xuống xe kéo cô tôi ra ngoài, nhanh chóng lên xe lái đi.
Anh tôi thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dáng đắc ý của cô ta, sắc mặt trầm hơn, tốc độ xe tăng thêm không ít.
...
Lương Triều một mực rất khẩn trương chờ ở trong phòng, nghe được tiếng đập cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915256/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.