Chương trước
Chương sau
“Đạo diễn Thạch vừa gọi điện thoại đến nói nhà đầu tư cho bộ phim đã chỉ định rõ người đóng vai nữ thứ.”
Đường Quả cũng không ngoài ý muốn, đồng thời cũng biết người đó là ai, bởi vì người này dường như biết bộ phim này sẽ nổi.
Cô vẫn hỏi: “Ai thế?”
“Vệ Xuyên.” Sắc mặt Chu Ý rất khó coi: “Người này không dễ đắc tội, nếu không thì đạo diễn Thạch đã không trực tiếp gọi điện cho tôi để xin lỗi.”
“Nếu để tôi biết ai đứng đằng sau ngáng đường, tôi nhất định sẽ mắng chết người đó.”
Đường Quả khẽ nhếch môi: “Là Bạch Văn Văn.”
“Cái gì?” Chu Ý không thể nào tin được: “Cô ta? Cô ta đúng là có chút tài năng, nhưng cô ta có kỹ năng diễn xuất sao?”
Đường Quả không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tin tức phát trên tivi. Tin tức đang phát là đêm qua người ta tìm thấy thi thể của một cô gái ở trong một khu rừng nhỏ ở ngoại ô thành phố. Bởi vì nơi đó nằm ở góc chết của camera nên căn bản không biết được ai đã đâm cô gái đó.
Kẻ đó không những đâm chết cô gái mà còn kéo xác vào rừng để che giấu, nhưng không ngờ khu rừng đó buổi sáng có rất nhiều người dắt chó đi dạo.
Chu Ý nhìn thấy thì tức giận mắng: “Đúng là phát điên phát rồ, nói không chừng cô bé đó chưa bị đâm chết mà bị kéo đến chết.”
“Quả Quả, hay là chúng ta suy nghĩ đến hai kịch bản kia?”
“Không cần.” Đường Quả không thích hai cái kia, “Tôi vẫn thích kịch bản vừa rồi hơn, cô giúp tôi báo danh tham gia chương trình dã ngoại sinh tồn kia trước đi, cái đó cũng rất thú vị.”

Khóe miệng Chu Ý giật giật, thú vị sao?
“Được rồi, nghe lời chị, tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Chu Ý nắm chặt hai tay, lần này chắc chắn không để nữ thần thất vọng nữa.
“Hệ thống, đi ra làm việc.”
[Tôi đây, kí chủ, bây giờ cô muốn làm gì?]
“Cho ta xem toàn bộ kịch bản, nhất là về bộ phim học đường này.”
[Được thôi, kí chủ.] Mặc dù nó không biết kí chủ muốn làm gì, nhưng cứ làm theo là được.
Sau khi xem xong, Đường Quả híp mắt, “Trước kia nữ thứ cũng bị Bạch Văn văn cướp mất, ta vẫn còn có ấn tượng. Nhưng điều kì lạ là Lương Triều cũng bị thay thế, đổi thành một diễn viên tuyến hai.”
“Cho ta xem phần âm mưu ẩn giấu, Lương Triều đã xảy ra chuyện gì.”
[Vâng thưa kí chủ đại nhân] Xem âm mưu ẩn giấu hoàn toàn không có áp lực nào.
“Chết rồi?”

Đường Quả xem cốt truyện, cái chết của Lương Triều vô cùng kì quái, hình như là điên điên khùng khùng chạy ra ngoài đường rồi bị xe đâm chết. Lúc đó đường rất nhiều xe, thế nên cả người gần như bị nghiền nát.
Không thể tin được.
Cô nhìn thời gian mà ngây người, thời gian Lương Triều chết chẳng phải là ba rưỡi chiều nay sao?
[Kí chủ, thế giới này còn rất nhiều điều kì quái]. Hệ thống thầm nghĩ, như thế thật tốt, càng kì quái càng tốt, kì quái thì thế giới mới không dễ dàng sụp đổ.
“Đưa số điện thoại của Lương Triều cho ta, đồng thời giám sát anh ta.”
Hệ thống nghe theo, hệ thống như thế này càng khiến cô hài lòng.
“Alo?” Lương Triều nghi ngờ bắt máy. Đây là số điện thoại riêng của anh ta, rất ít người biết.
Anh ta chưa từng nhìn thấy số điện thoại này, thế nên khá tò mò.
“Tôi.”
Lương Triều sửng sốt nửa ngày, sau đó nhớ ra chủ nhân của giọng nói này: “Đường… Đường tiểu thư?” Anh ta không thể tin được Đường Quả lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta.
“Tôi có chuyện này muốn thỉnh giáo Lương Tiên sinh, tôi đến tìm anh có tiện không?”
Trái tim Lương Triều giật lên một cái, vốn định từ chối vì danh tiếng của đối phương không được tốt, nhưng không biết tại sao khi nhớ đến ngày hôm đó thì anh ta lại trả lời: “Không thành vấn đề.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.