Đường Quả cầm chai thủy tinh, thấp giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Trông nó thật đẹp, giống như đang phát sáng vậy, đây đúng là món quà tuyệt vời nhất em được nhận trong đời.” Đường Quả mỉm cười: “Sau này cũng không thể nào nhận được món quà tốt hơn nó.”
Hai mắt Ngụy Việt sáng lên, tràn ngập hi vọng nói: “Dung dịch tái sinh da, anh gọi nó là dung dịch tái sinh da.” Anh đau lòng sờ lên vết sẹo dữ tợn trên mặt Đường Quả: “Quả Quả của anh xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để vết sẹo này ngăn chặn vẻ đẹp của em.”
Đường Quả sững sờ nhìn Ngụy Việt: “Anh nghiên cứu nửa cuộc đời là vì nó?”
“Đúng vậy.” Ngụy Việt trả lời, giọng nói hơi kích động, “Đây là thành tựu lớn nhất cuộc đời anh.” Đôi mắt anh lấp lánh có thần: “Đây là món quà cầu hôn của anh, hi vọng em sẽ thích.”
Cô hoàn mỹ như vậy, lại thích theo đuổi sự hoàn mỹ, anh làm sao có thể không giúp cô trở nên càng hoàn mỹ hơn chứ.
Anh yêu cô, tình yêu của anh chính là chỉ một nụ cười hay một cái nhíu mày của cô đều có thể ảnh hưởng đến trái tim anh. Cô đau buồn thì anh cũng đau buồn, cô vui vẻ thì anh cũng vui vẻ, hạnh phúc của cô chính là hạnh phúc của anh.
Đường Quả vỗ nhẹ lên mặt Ngụy Việt, cười khẽ: “Bạn trai, anh thật là tùy hứng. Vì để nghiên cứu cái này mà không thèm quan tâm đến sức khỏe của mình.”
“Anh biết không, thực ra em không hề quan tâm đến vết sẹo này.” Cô cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915243/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.