Thời gian trôi nhanh, Dạ Chu và Đường Quả đã ngao du khắp lục địa, thậm chí cả những bí cảnh nguy hiểm, hai người cũng đã cùng nhau đi qua,
Trong lúc đó cho dù gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, chỉ cần hai người liên thủ là có thể vượt qua.
“Biểu ca, đã năm trăm năm rồi.”
Dáng vẻ của Đường Quả vẫn như trước đây. Cô đã là nguyên đế viên mãn, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đạt tới phá toái hư không. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn một thân hồng bào, dung mạo tuấn mỹ như trước, vẫn có thể khiến người khác nhìn không rời mắt.
Nụ cười của hắn xẹt qua đáy lòng cô, làm tăng thêm sự ấm áp cho cô, làm dịu đi những dấu vết mà cô đi qua vô số thế giới lưu lại.
Hắn nói ở bên cô, thực sự đã ở bên cô.
Cô không thể không rung động, năm trăm năm qua, tình cảm cô dành cho hắn vô cùng chân thành.
Chắc là hắn cũng cảm thấy nhỉ.
Tuổi thọ của nguyên thân là năm năm trăm mươi tuổi. Bây giờ cô đã hơn năm trăm ba mươi tuổi, chỉ còn lại mười mấy năm nữa là phải rời khỏi thế giới này.
Đây là nguyên tắc xuyên không của cô, có thể đi sớm hơn, cũng có thể đi muộn hơn, nhưng muộn nhất cũng chỉ có thể là mười năm.
“Biểu ca, huynh có thể nói cho ta biết tại sao cảnh giới của huynh mấy trăm năm qua đều không tăng lên không?” Đường Quả nhìn Dạ Chu, với thiên phú của Dạ Chu, hắn phải luyện tới cảnh giới nguyên đế viên mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915172/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.