Chương trước
Chương sau
“Hầu phủ phu nhân, vì nhị công tử có thể tự phế tu vi không?” Đường Quả hỏi.
Hầu phủ phu nhân do dự một lúc, sau đó nghĩ tới tu vi bị phế còn có thể tu luyện lại, còn tốt hơn so với đứa con trai không còn mạng.
“Ta có thể đồng ý.”
Đám đông hóng chuyện hơi xúc động.
Đường Quả vốn không bất ngờ, tu vi ít bị phế đi thì có là gì?
“Đây là yêu cầu đầu tiên.”
Trong lòng của Hầu phủ phu nhân có dự cảm không lành. Đầu tiên là muốn phế bỏ tu vi, bà ta thật sự không biết đã đắc tội với Đường Quả chỗ nào.
Lẽ nào là 2 chuyện trước đó ư?
Chuyện đầu tiên dì Lâu muốn gả Đường Quả cho Tụng Nhi của bà ta. Chuyện thứ 2 là Đường Hạo Huy muốn Đường Quả tới Hầu phủ thay Đường Hoan. Nghĩ tới đây, Hầu phủ phu nhân cũng không bất ngờ.
Tính thù dai của Đường Quả là ăn sâu vào trái tim của tất cả những người ở Bình Thành. Cô báo thù những người không đối tốt với cô, họ đều cảm thấy điều này là lẽ đương nhiên.
“Trước khi nói ra yêu cầu thứ 2, ta sẽ kể bà nghe về một người.” Đường Quả chậm rãi nói.

Dạ Chu rõ ràng hiểu chuyện một hồi, hắn cẩn thận bày bàn ghế ra, còn tìm đệm lót thoải mái cho Đường Quả, kêu cô ngồi lên, mình thì dặn dò người làm mang thức ăn, trà nước, để cô vừa ăn vừa nói, tránh tới lúc đó mệt và đói.
Đám người của Hầu phủ đói khát cả ngày, mắt ngóng chờ. Lúc này Dạ Chu trong lòng bọn họ chính là người chu đáo nhất thiên hạ này.
Đám đông hóng chuyện nhìn nhau, hành vi của tiểu vương gia, vậy mà con gái trưởng nhà họ Đường trước đây thật sự không cần hắn ư?
Đúng là dưa ngon!
“Có một hộ gia đình ở ngoại ô phía tây Bình Thành. Chủ nhân của gia đình này được người ta xưng là người lương thiện, rất nhiều người đều cảm kích hắn. Tính cách hắn hiền lành, lễ độ, ai gặp cũng phải gọi hắn là người tốt.
Nhiều người đều tiếc là người tốt này tại sao không có tài năng tu luyện, đều thấy tiếc thay cho hắn.”
Nói tới đây, Đường Quả đột nhiên khựng lại.
Đám người hóng chuyện đã đoán ra “người tốt” này là ai. Vì đây là chuyện xảy ra không lâu trước đây, là chuyện chấn động cả Bình Thành.
“Nhưng, khoảng thời gian trước đây, bộ mặt thật của “người tốt” này bị lộ, nghe nói mỗi năm hắn sẽ cưới một người vợ bất kỳ, vì hắn cứng rắn, vợ thì không sống lâu, cho dù là vậy, vẫn có nhiều nhà bằng lòng gả con gái họ đi.”
“Vì, hắn là “người tốt” mà.”

Đường Quả thấy Hầu phủ phu nhân nói vậy, ánh mắt sâu sắc, cô cảm thấy càng ngày càng không tốt.
“Lộ ra sự thật chính là, hàng chục người vợ đã chết của hắn ta thật sự bị ông ta tra tấn đến chết. Không kể những lần đánh đập hàng ngày, hắn ta còn nuôi những con chó lớn ở nhà, dùng những con súc sinh này để xúc phạm vợ mình.
Thì ra, hắn ta không những không có tài năng tu luyện, còn là một người không giỏi.”
Nghe tới đây, mọi người cũng nhớ tới chuyện ồn ào trước đây, trong lòng thở dài.
Mà Hầu phủ phu nhân càng ngày càng không khoẻ, bà ta cứ cảm thấy câu tiếp theo Đường Quả nói ra không phải là câu tốt lành.
Lúc đó Trịnh Tụng bị Đường Hoan một kiếm cắt đứt sinh mạng, còn chuyện dì Lâu ôm ra ngoài, tất cả đều đang đoán chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù họ che giấu kỹ ra sao, Bình Thành vẫn có không ít tin đồn lan truyền. Tóm lại danh tiếng của Tụng Nhi của bà ta đã chịu tổn hại.
“Phu nhân không phải vì nhị công tử của Hầu phủ mà đồng ý làm mọi chuyện hay sao?”
Đường Quả cười hả hê nhìn sang Hầu phủ phu nhân, trong lòng người thứ hai hơi sợ hãi, đôi tay giấu trong váy áo siết chặt.
“Sau khi bà tự phế tu vi, tái hôn với người mà tôi đề cập, tôi sẽ giúp con trai bà kéo dài sinh mạng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.