"Thanh Thanh, cuối cùng thì em cũng là của anh."
Cố Thanh Thanh được Lâm Dật Trì ôm vào trong ngực, dáng vẻ còn hơi mờ mịt. Cảm nhận được tình cảm của Lâm Dật Trì, cô cúi đầu ngượng ngùng.
Mặc dù phát triển hơi quá nhanh, lần đầu tiên của cô lại ở trong xe, đây là điều mà trước đây cô không thể chấp nhận nổi.
Nhưng thấy tình cảm nồng nàn Lâm Dật Trì dành cho mình, dường như cô có thể cảm nhận được niềm vui của anh, không thể kìm hãm, không thể chờ đợi.
Nếu bọn họ đều yêu đối phương, thì làm việc này là một chuyện hết sức bình thường, về phần ở đâu, có còn quan trọng nữa không?
"Dật Trì, anh rất thích em đúng không?" Cố Thanh Thanh vẫn dè dặt hỏi lại, lúc này cả người cô đều đã thuộc về người đàn ông này rồi.
Mặc kệ gia thế thân phận của đối phương thế nào, người đàn ông này chỉ có thể là của cô. Cô mím chặt môi, cô cần một câu trả lời chắc chắn.
"Thanh Thanh, anh không thích em."
Trong lòng Cố Thanh Thanh chấn động, gương mặt lập tức tái nhợt.
Thấy thế, Lâm Dật Trì đau lòng một hồi, Thanh Thanh của anh, thuần khiết xinh đẹp cỡ nào chứ.
Anh vội vàng ôm lấy cô, cắn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn, "Anh yêu em."
Cố Thanh Thanh lập tức rơi lệ, lộ ra nụ cười vui sướng, nhưng vẫn không nhịn được vung nắm tay đánh vào người đàn ông trước mặt, "Anh làm em sợ muốn chết."
"Sao anh xấu xa như vậy!"
"Bảo bối à, anh còn có thể xấu xa hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915086/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.