Đường Tranh rời khỏi bệnh viện, nhớ lại lời Đường Quả vừa nói: “Anh trai, nếu như anh luôn luôn thân thiết với em như thế này thì em muốn ở bệnh viện mãi mãi.”
“Cho dù ở đây cả đời cũng được.”
Ánh mắt của cô khi nói câu này cứ hiện lên trong tâm trí anh.
Đường Tranh ngẩng đầu nhìn bầu trời, cúi đầu khẽ nở một nụ cười.
Quên đi, vậy thì cứ làm như cô mong muốn.
Tại sao anh lại đi so đo với một cô bé chứ? Chỉ cần nhìn dáng vẻ đáng thương của cô là anh không có cách nào từ chối.
Nhớ lại ánh mắt của cô lúc nhìn anh, trong lòng anh vô cùng mềm mại, làm sao có thể từ chối được đây?
Tập đoàn Đường Thị, tất cả nhân viên đều nghĩ mình gặp ma.
Đường tổng trẻ tuổi của bọn họ, thường ngày được gọi là chủ tịch ma quỷ, vậy mà hôm nay đi làm lại mỉm cười. Ngay cả khi cấp dưới phạm lỗi, anh cũng chỉ mỉm cười nói sửa lại là được.
Nếu là trước đây thì nhất định chủ tịch ma quỷ sẽ giận đến biến sắc, sau đó lôi quản lý dự án ra mắng cho một trận, làm gì có chuyện dịu dàng như vậy.
“Trưa nay Tiểu Quả đã ăn cơm chưa?”
Trợ lý sửng sốt một chút, vội vàng trả lời: “Vừa rồi tôi đã gọi điện hỏi, tiểu thư đã ăn cơm từ mười phút trước.”
“Ừ, lát nữa nhớ gửi trà chiều qua đúng giờ. Hỏi cô ấy có thích đi chơi ở đâu không thì dẫn cô ấy đi.”
“Để ý cô ấy một chút, không được nghịch điện thoại và máy tính quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915076/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.