Khi Đường Tranh tới thì chỉ thấy một cái túi nhỏ sót lại trên cầu. Anh vội vàng chạy đến bên cầu nhìn xuống, thấy bóng dáng bé nhỏ nằm ở dưới thì trái tim như ngừng đập.
“Tiểu Quả!”
Đường Tranh vừa gọi điện thoại vừa tìm đường chạy xuống chỗ Đường Quả.
“Tiểu Quả!”
Anh ngồi xổm xuống gọi cô, bàn tay run run thăm dò mạch đập của Đường Quả, thấy vẫn còn đập thì thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tranh nhìn sang tài xế bên cạnh, khi nhìn thấy con dao găm ở đũng quần ông ta thì dùng sức đạp vào cán dao một cái, khiến con dao đâm sâu hơn vài phần.
Cố gắng khống chế sức mạnh mới giúp anh không trực tiếp giết chết đối phương.
Không nóng vội!
Sống càng tốt.
Trong mắt Đường Tranh hiện lên sự điên cuồng, nhất định không để cho gã đàn ông này được chết một cách đơn giản. Anh muốn ông ta sống để nếm trải tất cả mọi đau khổ trên thế giới, muốn ông ta sống không bằng chết.
Anh đau lòng vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô gái nhỏ, không dám động mạnh, chỉ lo lắng chờ xe cấp cứu đến. Đây là lần đầu tiên Đường Tranh cảm thấy chờ đợi lâu như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
“Tiểu Quả, anh trai sẽ báo thù cho em, kẻ nào dám bắt nạt em, anh sẽ giúp em xử lý kẻ đó.”
“Anh trai…”
Giọng nói yếu ớt của cô vang lên làm Đường Tranh vô cùng vui mừng, anh ghé xuống cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Kiên trì thêm một chút, anh trai lập tức đưa em về nhà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915074/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.