Chương trước
Chương sau
Đường Quả nhìn Lâm Dật Trì xuống nước, tiện tay vuốt tóc mình, giống như đang bỏ đồ dơ gì đó.
Hệ thống: Anh ta nhớ ký chủ không sạch sẽ.
Đường Quả chống cằm nhìn chằm chằm người đàn ông đang bơi trong Đông Hồ, khóe miệng cong lên: “Ngươi nói xem, khi nào thì anh ta tìm được điện thoại?”
[Ký chủ, cô có thật là ác ma không vậy?]
Tốt xấu gì người ta cũng là nam chủ, cô thúc giục, trêu đùa, không thấy áy náy trong lòng, lương tâm cắn rứt sao?
Lúc thấy Dật Trì nhìn sang, Đường Quả lại nở nụ cười ngọt ngào, cô lên tiếng tỏ ra hiểu chuyện: “Anh Lâm, nếu anh không tìm được thì thôi đi. Hay là anh lên đi. Đông Hồ lớn như vậy, anh tìm không được cũng là chuyện bình thường, chỉ là chiếc điện thoại thôi, cùng lắm thì em không cần nữa.”
Lâm Dật Trì thân là nam chủ, dĩ nhiên sẽ không đồng ý.
Vốn dĩ anh ta không thể không xuống Đông Hồ. Bây giờ anh ta thề nhất định phải tìm cho được điện thoại hành anh ta như thế, xem xem nó là điện thoại như thế nào.
“Ha, đúng là kính nghiệp thật.”
Nghe lời khen từ ký chủ của mình, hệ thống vốn không vui, nó sợ nam chủ và nữ chủ không có tình yêu sâu đậm thì bị ký chủ giày vò tới chết.
Cũng may, ký chủ vẫn biết chừng mực, sẽ không dễ dàng bức tử nam nữ chủ.

Câu nói này giống như đã bức tử một lần rồi vậy. Nhưng ở thế giới nào đó Đường Quả trở nên xấu xa, cô quả thật định giết chết nam nữ chủ.
Kết quả chết rồi thì sao?
Do tuổi thọ của nam nữ chủ chưa tận, bị giết sớm dẫn tới thế giới do nam nữ chủ xây dựng bị sụp đổ, nó và ký chủ cảm thấy tiếc khi về thế giới bên kia.
Cũng chính lần đó, ký chủ thông minh đưa ra kết luận, cô có thể nhảy lung tung ở bất kỳ thế giới nào, có thể thay đổi bất kỳ số mệnh nào, duy chỉ có một chuyện không thể thay đổi chính là tuổi thọ của cô, cùng lắm thì điều kiện đặc biệt có thể kéo dài 10 năm.
Hệ thống thậm chí còn phát hiện kinh hoàng, nhưng ký chủ nhớ thì chắc chắn có thể làm vài chuyện gì đó. Thậm chí vừa bắt đầu ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ, diễn giải cuộc sống của một đối tác nữ, chắc nó có thể hiểu, ký chủ của mình cũgn không biết là muốn làm gì mới bị sắp xếp nhiều thế giới như vậy.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Một giọng bất thình lình vang lên, khiến hệ thống hoàn hồn, chỉ nghe giọng xa xăm: [Ký chủ, tôi phát hiện một chuyện không thể tưởng tượng nổi.]
[Cô có thể che đi vầng hào quan của nam nữ chủ!]
mmP đúng là quá thần kỳ!
Trong lòng hệ thống rất phức tạp, điều này cho thấy chuyện gì? Có nghĩa là, cô muốn phá huỷ một thế giới thì nó sẽ bị huỷ.
Nó hơi nghi ngờ cuộc sống, thậm chí cần phải xem xét ý nghĩa của sự tồn tại của mình, rốt cuộc là sự tồn tại ràng buộc ký chủ, hay là thú cưng nhỏ của đối phương.

Ngoài ra, Đường Tranh tắt máy một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã nhớ bắt máy.
Vừa bật lên, không đợi được đọc tin tức lúc trước của Đường Quả, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Vì anh phát hiện, một phút sau khi mình tắt máy, Đường Quả cũng không có tin tức gì.
Anh siết chặt điện thoại, xem thời gian rồi gọi điện về biệt thự.
“Vẫn chưa về sao?”
“Đúng vậy, cậu chủ, lúc này cô chủ chắc đang dùng bữa ở bên ngoài.”
Đường Tranh bất giác nhìn thời gian, 11 giờ 20 phút, quả thật là thời gian ăn tối.
Đường Tranh để điện thoại xuống, qua vài phút thì lại cầm nó lên gọi cho Đường Quả.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy …….”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy …….”
Đường Tranh để điện thoại xuống, bản thân cũng không phát hiện đáy mắt anh toát lên một tia lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.