🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
Beta by DMP.
====
Hoa tường vi kiều diễm ướt át rơi rụng trên thảm, áo khoác dài màu bạc từ mép giường rũ xuống, che đi vài cành hoa.
Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ chưa đóng, xẹt qua đuôi giường, vạch ra ranh giới sáng tối rõ ràng giữa cành hoa và áo khoác.
Gió đêm cuốn vào phòng, thổi tấm rèm cửa sổ nhẹ bay lên.
Hoa văn trên rèm được ánh trăng chiếu rọi, bóng rèm trên thảm như con bướm đang chơi đùa tung bay.
......
......
Cành hoa tường vi nằm dưới ánh nắng chảy êm đềm, một bàn tay thon dài xinh đẹp nhặt lên cành hoa lên, bỏ chúng vào bình hoa rỗng.
Ánh sáng nhỏ vụn, lờ mờ dừng trong phòng.
Bạch Tuyệt ngồi dưới đất, ghé vào mép giường, yên lặng nhìn thiếu nữ vẫn đang ngủ say, khóe môi nhịn không được giương lên.
Hoa Vụ mở mắt liền đối diện với đôi con ngươi xinh đẹp kia của Bạch Tuyệt.
Tầm mắt tương giao, ai cũng không dời ánh mắt, yên lặng nhìn lẫn nhau.
Đầu ngón tay Bạch Tuyệt chạm vào cánh môi mềm mại của Hoa Vụ, hắn hỏi: "Tôi có lấy lòng được em không?"
Thân vương huyết tộc tuấn mỹ trẻ tuổi, dùng hai chữ 'lấy lòng' để hình dung, hắn không có đặt mình ở địa vị cao.
Ngược lại giống một người cầu xin hèn mọn.
Thiếu nữ loài người co lại trong chăn, như tán thưởng mà mở miệng: "Làm rất tốt."
"Chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể......"
......
......
Hoa Vụ ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, thay quần áo sạch, cô thấy hoa tường vi được Bạch Tuyệt đặt trong bình.
Cô nhìn một lát, mở cửa phòng xuống lầu.
"Phục Cừ tiểu thư." Niệm Nhĩ đang đi lên lầu, thấy cô xuống dưới, cười gọi một tiếng: "Ngài đã tỉnh."
"Ừ."
"Cơm trưa chuẩn bị xong rồi." Niệm Nhĩ quay đầu xuống lầu, dẫn đường đến nhà ăn, gọi người hầu đưa cơm trưa lên.
Hoa Vụ quả thật có hơi đói, sau bữa tối tối qua, đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, còn tiêu hao nhiều thể lực như vậy.
Bạch Tuyệt đúng là chó!
Lăn lộn lâu vậy mà ngày hôm sau vẫn có thể dậy sớm như thế.
Nghĩ đến việc này, nữ chính Hoa Vụ cả đời hiếu thắng lại có chút uể oải.
Cô ủ rũ ngồi ở mép bàn ăn, Niệm Nhĩ nói cái gì đó, cô cũng không chú ý nghe.
Mãi đến khi Niệm Nhĩ cất cao giọng hơn một chút, "Phục Cừ tiểu thư, sau cơm trưa, ngài chọn một người họa sĩ đi?"
Tâm tư Hoa Vụ không biết đang ở đâu, thất thần hỏi: "Chọn họa sĩ làm gì?"
"Ngài và chủ nhân đã là bạn đời, cần lưu lại một bức vẽ."
Cuối cùng Hoa Vụ cũng ngước mắt, nhìn về phía Niệm Nhĩ: "Cái gì?"
Niệm Nhĩ lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, còn đong đầy tươi cười nhìn cô.
Bạn đời......
Hoa Vụ không có khờ dại đến mức cho rằng nghi thức Bạch Tuyệt làm kia, chỉ là nghi thức đêm qua.
Cho nên nghe thấy Niệm Nhĩ nói, mặc dù cô có hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá sốc.
Hoa Vụ cũng không tức giận, tùy tiện đáp một tiếng, "Không thể chụp ảnh sao?"
Cái thứ như máy ảnh này, hẳn là chưa khó tìm.
Sao lại cần tranh thủ công?
Nhìn quý phái hơn sao?
"Đây là quy củ." Niệm Nhĩ dùng bốn chữ đã chặn được miệng Hoa Vụ.
"Được rồi." Hoa Vụ không có ý kiến, dù sao cũng không cần cô nhọc lòng.
Hoa Vụ bắt đầu dùng cơm trưa.
Bạch Tuyệt không biết đi làm gì, Hoa Vụ chọn họa sĩ xong, hắn mới cầm một cái hộp xuất hiện.
Trong hộp đựng một bộ lễ phục, cổ điển thanh lịch, giống như lễ phục của công chúa quý tộc trong truyện cổ tích.
Bạch Tuyệt tự tay thay cho cô, dắt cô xuống lầu, hai người đứng chung một chỗ, đăng đối* không nói nên lời.
*trong 'môn đăng hộ đối'
Trước khi bắt đầu, Bạch Tuyệt đi đến chỗ họa sĩ dặn dò hai câu rồi mới trở lại bên người Hoa Vụ, bảo họa sĩ bắt đầu vẽ.
Hoa Vụ ngồi chết lặng mấy tiếng còn không được nhìn thành phẩm cuối cùng.
Họa sĩ nói phải xử lý một vài chi tiết, chờ xử lý xong sẽ cho Hoa Vụ xem, để cô chờ đợi cái bất ngờ này.
Trong nhất thời Hoa Vụ không biết nên mắng ai.
Cô ngồi lâu như vậy, ngay cả nhìn một cái cũng không xứng.
Một lần chờ này là mười ngày.
Hôm nay, sau khi nghỉ trưa, cô xuống lầu đã thấy Niệm Nhĩ đang chỉ huy người quét tước đại sảnh, lúc đầu cô còn tưởng là tổng vệ sinh hằng ngày.
Ai biết cô chỉ ra ngoài đi bộ một lát, trở về đã thấy ở giữa tường đại sảnh treo một bức tranh rất lớn.
Thiếu nữ trong tranh mặc bộ váy xa hoa rực rỡ, dựa lên ghế, ngũ quan tinh xảo, thần thái lười biếng, đẹp đẽ quý giá không nói nên lời.
Bên cạnh là thân vương huyết tộc dung mạo tuấn mỹ, hắn hơi rũ mắt, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn thiếu nữ.
Làn váy thiếu nữ bò đầy dây leo màu đen, chúng nó giống như muốn leo lên trên váy thiếu nữ, rồi lại có chút sợ hãi không dám.
Dây leo nở ra những đoá hoa màu đen, tao nhã đung đưa.
Chúng nó quấn quanh ghế dựa, hướng về phía thiếu nữ và thân vương Huyết tộc.
Tuy rằng Hoa Vụ có chút chán ghét dây leo của khế ước chi kiếm, nhưng nó thật sự rất đẹp......
Đặc biệt là sau khi được hoạ sĩ thêm thắt vào, quả thực là hoàn mỹ.
Hoa Vụ thưởng thức một lát, cũng không biết là đang khen ai, "Đẹp thật."
Niệm Nhĩ nhỏ giọng hỏi: "Phục Cừ tiểu thư, ngài khen ai vậy?"
"Đương nhiên là bản thân tôi."
"......"
"Xinh đẹp hoàn mỹ giống như tôi, lại còn là nhân loại có lòng lương thiện, thật sự rất khó tìm." Hoa Vụ cười nói: "Chủ nhân nhà anh may mắn lắm mới có thể ngắn ngủi có được tôi."
Niệm Nhĩ cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể gượng cười.
Từ từ......
Cái gì gọi là ngắn ngủi?
Niệm Nhĩ nhìn Hoa Vụ chắp tay sau lưng, bước nhẹ nhàng từng bước lên lầu.
Là hắn nghe lầm đúng không?
Nhất định là nghe lầm.
Niệm Nhĩ không biết những cái khác, nhưng rất biết tự tẩy não, cho nên hắn vui sướng quên luôn chuyện này, không định thêm phiền não cho chủ nhân của mình.
......
......
Cuộc chiến giữa nhân loại và huyết tộc vẫn không ngừng lại như cũ.
Nhưng bởi vì ràng buộc của thân vương và thuỷ tổ đã bị chặt đứt, có thân vương dường như không còn cấp tiến như trước nữa, thậm chí bắt đầu tiếp nhận vài nhân loại.
Chỉ là nhân loại cũng phải trả giá lớn.
Nhưng trả giá như vậy, so với mất đi tính mạng, đã tốt hơn rất nhiều.
Khói lửa chiến tranh vẫn đang rực cháy.
Hoà bình giữa nhân loại và huyết tộc, không thể tới nhanh như vậy.
Thỉnh thoảng Bạch Tuyệt sẽ đưa Hoa Vụ ra ngoài xem.
Bọn họ từng thấy Viện sinh vật Niết Bàn một lần, hiện giờ đã biến thành một mảng đại dương màu đỏ rộng lớn.
Cây Hấp Huyết Vương Đằng kia tùy ý huênh hoang ở địa bàn của mình, nhân loại và huyết tộc đều hết cách với nó.
Mà nhóm thân vương như là ngại thu nó về phiền phức, không ai thèm để ý đến nó, cho nên cuộc sống của nó thật sự rất thoải mái.
Hoa Vụ thấy những cái dây leo đó nở hoa, chúng nó và những bông hoa màu đen mà dây leo của khế ước chi kiếm nở kia, ngoại trừ màu sắc không giống, những điểm khác đều giống nhau như đúc.
Hiện tại cô đã chắc chắn, cái thứ trên khế ước chi kiếm kia, chính là Hấp Huyết Vương Đằng.
Chỉ là không biết bị người nào nuôi thành màu đen......
Bọn họ cũng thấy các thế lực lớn của khu sinh hoạt càng ngày càng tốt, vũ khí sử dụng ngày càng tiên tiến hơn, đối phó huyết tộc càng thêm dễ dàng.
Hoa Vụ còn từng gặp đám người Cừu Vân.
Nhưng chỉ còn lại ba người.
Sau khi Tác Hùng bị tách ra ở khu sinh hoạt Khai Minh, bọn họ vẫn chưa tìm được hắn.
Hoa Vụ hoàn thành nhiệm vụ được ba năm, Diệt Mông mới online, giúp cô nộp đơn.
Có thể là bởi vì lần này Diệt Mông offline quá dài, phê duyệt đặc biệt nhanh.
Sau hai tháng Hoa Vụ đã nhận được thông báo, có thể rời đi.
Hoa Vụ đương nhiên lựa chọn —— phủi mông chạy lấy người.
Nhân viên ưu tú, sẽ không bị cản trở bởi bất kỳ cái gì.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Thế giới thứ 9 kết thúc. truyen bac chien
Thế giới tiếp theo 《Tôi làm nữ chính ở nhà bên》
====
Chúc mừng sinh thần Tranh gia.
Thất tịch vui vẻ.
_初筝, 生日快乐_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.